.......
Lâm Thanh ở trên lầu, cầm điện thoại chuyển khoản vào tài khoản của người phụ nữ kia. Anh là đàn ông thành niên độc thân, chuyện quan hệ nam nữ trước giờ vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Chỉ có điều, anh trước nay không mang phụ nữ về nhà. Nếu lần này không vì chọc tức cho Lưu Uyển Linh bỏ đi theo như ý của Đoàn Nam Phong thì anh cũng sẽ không làm vậy.
Nhưng anh thật không ngờ, sau khi cô gái kia mặc xong quần áo quay ra thì đã thấy Lưu Uyển Linh đường hoàng đứng ở cửa. Trên người Lưu Uyển Linh lúc này là bộ váy ngủ bằng tơ tằm kiêu sa đắt tiền và không kém phần khiêu gợi.
Cô gái kia nhìn thấy chiếc váy hàng hiệu mốt nhất đang bao bọc lấy thân thể tuyệt mĩ của Lưu Uyển Linh thì liên há hốc mồm. Lưu Uyển Linh chậm rãi bước ngang qua cô gái, một cái liếc nhìn cũng không dành cho cô ta.
Lâm Thanh đứng sững nhìn Lưu Uyển Linh giở trò. Anh biết Lưu Uyển Linh quỷ quái nhưng không ngờ cô lại bộc phát bản tính vào lúc này và trên người anh.
Hai cánh tay xinh đẹp của Lưu Uyển Linh vươn ra, vòng qua cổ Lâm Thanh như dây leo mềm mại ve vuốt cơ ngực rắn chắc chưa kịp mặc áo vào của anh khiến mặt anh hừng hực ửng hồng.
Lưu Uyển Linh nhếch môi lộ ra nụ cười tà ý, ánh mắt hiện ra vẻ khiêu khích lẳng lơ mà trong suốt thời gian sống ở đây cô chưa từng cho anh thấy một lần. Nay Lâm Thanh thực sự đã nếm được sự mê hồn của người phụ nữ này.
Bàn tay cô từ cổ của anh lướt nhè nhẹ và chầm chậm dọc theo đường rãnh giữa cơ ngực săn chắc đi xuống vật đang mềm yếu phía dưới. Cô khẽ nâng môi lộ ra vẻ xem thường rồi chầm chậm rút vật bảo vệ ra khỏi nơi đó. Ném đi. Chậm rãi xoa.
Hành động lớn gan này của cô khiến Lâm Thanh há hốc mồm. Phía kia, cô gái tóc vàng còn chưa rời đi. Ánh mắt cô ta vẫn chăm chú dõi theo hành động của Lưu Uyển Linh đối với Lâm Thanh.
Vật trong tay Lưu Uyển Linh như có sinh mệnh, phút chốc lại nảy nở một cách bất ngờ khiến cô gái kia lắc đầu liên tục, lẩm bẩm phủ nhận: “Không thể nào. Rõ ràng đã không còn gì mà.”
Lưu Uyển Linh tinh nhạy nghe thấy liền cười khẩy xem thường cô ta. Lâm Thanh không phải loại đàn ông nhút nhát nhưng trong tình huống này thì anh thật sự ngượng nghịu. Ít nhất anh chưa từng để cùng lúc hai người phụ nữ nhìn thấy anh lõa lồ. Anh thật muốn đưa tay đẩy Lưu Uyển Linh ra nhưng ngay cả nói anh còn ú ớ thì anh có thể làm gì.
Xét về khoản năng lực anh không chỉ thua Đoàn tổng tài của mình mà ngay cả khoản làm đàn ông anh cũng không sao bì kịp với anh ta. Lâm Thanh nghĩ vậy, bất giác thấy bản thân mình yếu kém. Giờ đây chỉ có thể đứng đó mặc cho Lưu Uyển Linh chơi đùa.
Lưu Uyển Linh không nói tiếng Mĩ mà chuyển sang nói tiếng Việt để cô gái kia không nghe hiểu. Cô hạ giọng hỏi khích anh: “Anh có khả năng mang phụ nữ về nhà để trêu tức tôi, lại có khả năng làm chuyện này không đóng cửa phòng mà lại không có gan làm ba người hay sao?”
Một câu nói vừa trách móc vừa khiêu khích khiến Lâm Thanh chết điếng. Anh vẫy tay đuổi cô gái tóc vàng đi ngay lập tức bởi vì anh không biết Lưu Uyển Linh sẽ điên đến mức nào. Nếu cô ta mất khống chế mà khơi gợi cả cô gái kia làm chuyện bại hoại với anh thì coi như anh xong đời.
Lưu Uyển Linh nhìn cô gái tóc vàng rời đi lại nhìn thấy Lâm Thanh xanh mặt thì liền cười thật lớn. Nụ cười khoái trá âm vang khiến Lâm Thanh rợn tóc gáy.
Anh quát lớn thẳng mặt Lưu Uyển Linh: “Cô điên rồi.”
Nhưng Lưu Uyển Linh vẫn không ngừng cười. Chiếc váy ngủ màu tro hoa hồng đẹp mê người ôm lấy khuôn ngực đầy đặn của cô liên tục rung lên vì không nhịn được cười. Lâm Thanh lắc đầu hết lời để nói. Anh thật không biết có phải cô nàng này bị tâm thần phân liệt hay không?
Cô ta sẵn sàng nuôi thỏ, sẵn sàng nấu cơm dọn dẹp, chăm chỉ như Lọ Lem khiến anh nghĩ cô ta đã thay đổi. Không ngờ quay mặt đi cô ta liền trở thành Lưu Uyển Linh quỷ quái như trước đây.
“Rốt cục cô có bao nhiêu là trò để quậy hả?” - Lâm Thanh nhíu mày khó chịu mắng.
Lưu Uyển Linh đeo ngay cho mình khuôn mặt không bao giờ bị tổn thương, thong thả ung dung bước đến bên cạnh anh, bàn điều kiện: “Nhìn anh vất vả ra ngoài kiếm phụ nữ, tôi thấy không nỡ.”
“Cô...” - Lâm Thanh vừa ú lên một tiếng thì Lưu Uyển Linh lại ngăn lại: “Hay để tôi thử một chút cho anh đánh giá xem tôi đi làm gái gọi thì có hơn cô ta hay không?”
Lâm Thanh sững sờ khi nghe thấy ý nghĩ bạo gan này từ miệng của Lưu Uyển Linh.
“Nếu cô ta thực sự đi làm gái gọi thì sao?” - Anh không dám nghĩ nữa cũng chưa kịp có thời gian nghĩ thì Lưu Uyển Linh đã trổ hết tài nghệ ra với anh.
Điều mà anh nhìn thấy bây giờ chỉ là đỉnh đầu của cô. Từ trong tấm gương gần đó phản chiếu ra hình ảnh của hai người, một đứng một quỳ. Từng cơn kích động. Không chỉ cô gái tóc vàng kia kinh ngạc, bản thân Lâm Thanh cũng không hiểu hết về cơ thể của mình. Anh phản ứng mãnh liệt trước Lưu Uyển Linh đến mức đôi chân tưởng chừng rắn như thép kia cũng ngã ngồi trên giường. Cái miệng kia của cô vẫn quyết không buông tha mà theo đó trườn lên giường cùng anh.