Những giọt nước mắt của Tinh Vân đã bắt đầu lã chã như những hạt châu rơi xuống đôi má non mềm.
“Cô phải làm gì đây? Biết phải làm sao đây?” - Tinh Vân nhất thời kích động tự hỏi.
Đứng nhìn chồng mình đi vào chỗ nguy hiểm mà không thể làm được gì. Chưa bao giờ Tinh Vân cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy. Ngay cả khi bị nhốt trong hầm mộ của Kim Tự Tháp Mặt Trời cô cũng không tuyệt vọng và thấy bản thân mình mềm nhũn như vậy. Lúc đó dù tình hình thế nào cô cũng vẫn cố tìm ra con đường sống. Nhưng lúc này, con đường sống của Đoàn Nam Phong là con số không.
“Tinh Vân, anh giao em cho Lâm Thiên Vũ, hắn sẽ bảo vệ em.” - Đoàn Nam Phong nói xong liền cụp mắt xuống.
Tinh Vân liên tục giơ tay đánh vào ngực của hắn. Vừa đánh vừa mắng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Anh mới là chồng tôi, anh có hiểu không hả?...”
“Tại sao lại giao tôi cho người khác? Đồ đáng ghét này...”
“Rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?”
Tinh Vân nhất thời kích động mắng hắn, đánh hắn nhưng hắn không phản ứng lại gì mà chỉ như bức tường rắng chắc nhắm mắt cho cô trút giận.
Sau khi trút giận, cô mệt mỏi quá liền ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc rưng rức. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng: “Tinh Vân, anh sao có thể không yêu em. Nhưng nếu hôm nay người bị bắt là anh thì em có mong anh được cứu hay không?”
Nghe Đoàn Nam Phong hỏi như vậy, Tinh Vân liền sựng người lại. Tim cô thót lấy một nhịp, cứng người.
Dừng một lúc hắn liền nói tiếp: “Vợ của Michael cũng đang chờ anh ta về. Hơn nữa cô ấy còn đang mang thai. Nếu chậm trễ cứu anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ bị lính biên phòng xử bắn. Nếu Michael chết rồi vợ con anh ta phải sống thế nào? Hơn năm mươi người khác cũng như vậy. Anh không thể bỏ lại đồng đội của mình. Tinh Vân, em có hiểu không?”
Tinh Vân hiểu tất cả những lời chồng nói. Cô cũng muốn bao dung, cũng muốn quảng đại nhưng cô cũng cần anh. Cô muốn mình ích kỷ cho nên đã ngã đầu vào ngực anh vừa khóc vừa chất vấn: “Anh chết rồi, tôi và Tinh Nhật lại như thế nào? Chúng ta vừa mới cưới nhau thôi, anh có biết hay không?”
Đạo lý không bao giờ bỏ lại đồng đội mà hắn nói cô hoàn toàn hiểu được. Năm đó, Lâm Thiên Vũ cũng không bỏ lại bà bầu như cô trong lăng tẩm của hoàng hậu vua Pakal thì nay Đoàn Nam Phong cũng không thể bỏ lại đồng đội của hắn. Nhưng mà... hiểu và chấp nhận là hai chuyện thật quá khác xa nhau.
Đoàn Nam Phong vỗ vỗ vai Tinh Vân, nhẹ giọng an ủi vợ: “Anh biết, anh hiểu. Nhưng có những chuyện không thể vẹn toàn. Anh không thể ích kỷ bỏ lại đồng đội được. Bọn họ đều là những người từ nhỏ lớn lên cùng anh. Con đường này anh chọn, anh phải đi đến cùng. Xin lỗi em!”
“Đoàn Nam Phong, tôi không cần anh xin lỗi.”
“Nói cho tôi biết tại sao yêu anh lại khó đến như vậy?” - Tinh Vân kích động khóc càng lúc càng lớn.
Cô chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, cứ ngồi bệt xuống đất mà giẫy khóc như trẻ con. Ai nhìn thấy cũng chỉ muốn đến dỗ dành.
Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Tinh Vân khóc thì cũng chịu không nổi. Lúc này anh cũng bước đến chỗ Tinh Vân, ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên gối, trầm tĩnh hỏi: “Anh đi thì em có thôi khóc hay không?”
Tinh Vân bây giờ không nghe được bất kỳ thứ gì cả, chỉ có khóc càng lúc càng thương tâm mà thôi.
“Cậu chủ, hãy để tôi đi.” - Trần Khải Nam thấy vậy liền lên tiếng.
Những người khác trong đội cũng nói: “Phải đó, tôi chưa có gia đình, hãy để tôi đi.”
Những tiếng nhao nhao xin đi thay anh bắt đầu vang lên nhưng Đoàn Nam Phong đều gạt đi hết, nghiêm giọng phân phó công việc: “Khả năng làm được việc này chỉ có tôi. Các cậu ở đây, tranh thủ thời cơ cứu Michael và mọi người ra. Chúng ta gặp lại ở hạ nguồn con suối này.”
“Nhưng mà mợ chủ thì...” - Một người trong số họ e ngại nhắc về Tinh Vân.
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân ngồi khóc, trong lòng anh cũng xót xa vô cùng. Anh biết cô là người trầm tĩnh nhưng hôm nay đã khóc đến mức này chứng tỏ cô rất khó chịu và đau lòng. Nhưng mà... có những chuyện không thể khác đi được.
Đoàn Nam Phong thở nhẹ ra, cố giấu tiếng thở dài. Anh vẫy tay cho mọi người đi ra xa, rồi lần nữa ngồi xuống ôm Tinh Vân vào lòng. Cô vòng tay ôm anh, nước mắt nước mũi cọ hết vào người anh. Cô không hiểu vì sao cô lại đi yêu người đàn ông thích làm chuyện nguy hiểm như anh. Lúc hai người mới biết nhau, cô đã biết anh không phải người đàn ông có thể cho cô cuộc sống bình thường nhưng cô vẫn yêu anh. Yêu đến tận tâm can không sao rời bỏ được. Nó gì đến việc đối mặt với chuyện sắp mất anh như vậy làm sao trái tim cô chịu nổi.
“Bé con, ngoan, đừng khóc nữa. Anh đi rồi anh sẽ về. Nhất định sẽ về với em.” - Đoàn Nam Phong dịu giọng ra sức dỗ dành cô, còn thực chất anh cũng không biết được sẽ có bao nhiêu hy vọng trở về. Chỉ là không thể không đi.
Tinh Vân không nói gì, cổ của cô ứa máu. Đau đến ú ớ không thể cử động. Đoàn Nam Phong liền mở balo lấy ra bộ đồ y tế sát khuẩn vết thương và thay băng cho cô. Bàn tay cầm súng nhiều hơn cầm bông đang nhẹ nhàng cẩn thận lau vết máu ở cổ cho cô.
Anh tỉ mỉ từng chút như là sợ cô bị đau. Tinh Vân nhìn anh chăm chú thay băng cho mình, gương mặt tuấn tú, đẹp trai đến từng góc cạnh, ánh mắt nhu hòa ấm áp yêu thương khiến trái tim cô thổn thức. Cô yêu anh và vì yêu mà đau đớn hơn bội phần.
Sau khi xong xuôi, anh áp môi lên trán cô hôn tạm biệt rồi đứng lên quay đi. Tinh Vân muốn níu tay anh nhưng đã nắm trượt. Anh cứ như vậy mà tiến về phía trước, cô cứ như vậy mà ngồi thừ dõi theo bóng lưng anh. Nước mắt lưng tròng, nét mặt tang thương.
- ------
Anh Nam Phong này càng ngày càng soái. Soái vậy ai chịu nổi đây? Hic...
Ai yêu ảnh làm ơn cho ảnh cái like đi các bạn ơi.
* Bức tường Berlin được dựng lên để ngăn cách giữa Đông Đức và Tây Đức từ năm 1961 đến 1989 để phân chia nước Đức thành hai chế độ: Đông Đức theo Liên bang Xô Viết tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa. Còn Tây Đức thì theo chủ nghĩa Tư bản.