Nghe ra giọng điệu mỉa mai của Đoàn Nam Phong, Amy chỉ biết chôn mặt vào hai đầu gối. Cô thật sự chưa từng nghĩ đến những chuyện đó, cô chỉ muốn một gia đình có ba có mẹ có anh chị em thuộc về mình mà thôi.
Nghe thấy tiếng khóc tưng tức của Amy, Lập Thế Khang liền xót xa trong lòng. Anh tức giận lên tiếng mắng Đoàn Nam Phong: “Cái danh thiên kim gì đó tao không cần. Tài sản của Đoàn Thị tao và Amy càng không cần. Đoàn Thị lớn bao nhiêu cũng không sao qua nổi cơ nghiệp trăm năm vững chắc của Việt Lập. Đoàn Nam Phong, mày và tao ai hơn ai thua vẫn chưa ngả bài đâu. Đừng ở đó nói chuyện trên mây nữa.”
Đoàn Nam Phong quắc mắt nhìn Lập Thế Khang, tức giận hỏi: “Không cần sao? Thật sự không cần?”
Lập Thế Khang lớn tiếng đáp lại một tiếng chắc gọn: “Phải.”
Đoàn Nam Phong liền hỏi lại: “Nếu như không cần thì vì sao mày và cô ta vẫn lừa gạt ba của tao? Lập Thế Khang rốt cuộc mày muốn gì?”
Lập Thế Khang nghe xong liền hừ lạnh một tiếng rồi đanh thép nói lại: “Nhà họ Đoàn của mày có cái gì đáng để tao muốn? Nếu không vì Amy tính tình lương thiện, từ nhỏ thiếu vắng tình cảm gia đình thì cô ấy đã không rước họa vào thân rồi. Lợi nhuận từ Đoàn Thị chưa lấy được đồng nào thì đã phải xông pha đến nơi này cứu em gái mày. Vậy mà mày còn nghĩ cô ấy trục lợi. Đoàn Nam Phong, lương tâm của mày bị chó tha rồi hả?”
Đoàn Nam Phong tính tình tuy bình tĩnh lại nhiều suy tính nhưng lần này xem ra Lập Thế Khang đã mắng anh nặng lời cho nên anh thật sự khó chịu, liền động tay vung nắm đấm vào mặt của Lập Thế Khang. Tuy Lập Thế Khang không có thân thủ tốt như Amy nhưng cũng thuộc hàng tinh anh của giới hắc đạo. Cho nên rất nhanh anh đã né được cú đấm của Đoàn Nam Phong. Tiếng lẻng kẻng của xích sắt lúc này đã vang lớn.
Đoàn Nam Phong tính tình cao ngạo, không chấp nhận được cú đấm của mình bị hụt cho nên liền vung tay còn lại từ dưới đánh vào bụng của Lập Thế Khang. Cú đánh bất ngờ này khiến cho Lập Thế Khang không đỡ kịp.
Anh ôm bụng kêu đau một tiếng rất lớn khiến Amy sợ hãi kêu lên: “Thế Khang, anh có sao không?”
“Anh hai, xin anh đừng đánh anh ấy mà.”
“Nam Phong, anh đừng động thủ với dượng Khang nữa. Chúng ta đã bị lâm vào tình cảnh nào rồi mà các anh còn đánh nhau ư?” - Tinh Vân cũng sợ hãi kêu lên.
Những người khác ở mấy căn phòng xung quanh cũng lắc đầu ngao ngán. Ngoại trừ Osaze ra thì bốn người còn lại hai người là thuộc hạ của Lập Thế Khang, hai người là thuộc hạ của Đoàn Nam Phong. Ai dám lên tiếng phân phải trái đúng sai của hai ông chủ?”
Lập Thế Khang tuy bị đánh nhưng anh cũng không vừa. Anh ôm bụng ngồi xổm xuống sàn rồi nhanh như cắt đưa chân ra gạt chân của Đoàn Nam Phong. Mặc dù chân anh đeo xích sắt nhưng vì thân thủ tốt cho nên dễ dàng đá cho Đoàn Nam Phong một cú ngã nhào.
Đoàn Nam Phong đang lắng nghe tiếng kêu từ phòng bên của Tinh Vân và Amy cho nên phân tâm. Vậy là anh bị một cú mất đà té ngã ra sàn. Lập Thế Khang híp đôi mắt hẹp, căm hận giáng một đấm xuống mặt của Đoàn Nam Phong. Tiếng xích sắt lần nữa vì va đập dưới sàn mà kêu lên đinh tai.
Khuôn mặt của Đoàn Nam Phong rất nhanh đã né sang một bên, anh gạt chân từ phía sau khiến Lập Thế Khang mất đà. Lập Thế Khang xiểng niểng bám vào tường đá của nhà ngục.
Đoàn Nam Phong thừa thắng xông lên từ phía sau của Lập Thế Khang, vung tay đánh tới. Lập Thế Khang phản xạ được liền né sang một bên. Anh xoay người tung một cước đá vào bụng của Đoàn Nam Phong khiến hắn không kịp né tránh, lãnh trọn cú đá. Tuy nhiên cú đá không quá mạnh bởi vì chân của Lập Thế Khang đang đeo xích sắt nặng cho nên không thể dùng hết sức lực mà ra đòn.
Ngay lúc Đoàn Nam Phong muốn phản đòn thì có tiếng bước chân của nhiều người đi đến. Lập Thế Khang và Đoàn Nam Phong không hẹn mà cùng lúc thu lại quyền cước, yên lặng lắng nghe tiếng bước chân đang ngày một đến gần.
Những tên thổ phỉ cầm đèn pin sáng chói rọi vào từng nhà ngục có ánh đèn mờ mờ. Cuối cùng bọn chúng dừng lại ở nhà ngục của Osaze. Một tên trong số bọn chúng hất mặt nói ra một câu bằng tiếng Ai Cập: “Mang hắn ra đây.”
- --
Hi các bạn, Hạc Giấy đã quay trở lại rồi đây. Dù đã chờ khá lâu nhưng vẫn không thấy các bạn nhúc nhích ngón tay gì hết. Mình hơi thật vọng về sự yêu thích cũng như sự ủng hộ của các bạn đối với bộ truyện này của mình. Mặc dù có đến hơn 20. 000 người theo dõi bộ truyện này của mình cơ đấy.
Nói chung là không biết nói sao nữa. Có lẽ loại truyện của mình không đủ hấp dẫn kịch tính bằng loại truyện nam chính đánh nữ chính sảy thai năm bảy lần rồi nói xin lỗi. Hay loại truyện không có quần áo... Những loại truyện phi đạo đức như vậy có khi hợp gu của nhiều ngươi hơn.
Thôi thì tùy gu của độc giả vậy. Mình cũng không ép được gì ai. Cũng không phán xét, mặc dù ức và cũng không vì ăn khách mà thỏa hiệp viết cái loại rác rưởi đó.
Mình đã cố gắng hết sức nhưng các bạn vẫn thờ ơ thì thôi. Sau này khỏi bão chương, cũng đừng nói mình câu chương đăng nửa chừng khiến các bạn cụt hứng. Đọc kiểu này sẽ chết hay gì đó... Mình chỉ đăng số chữ của một chương đúng quy định của app mà thôi. Không cần vì ai mà làm việc quá sức nữa.
Cứ 600 likes thì sẽ có chương mới nha.
Cám ơn cả nhà!:-)