Sau hơn một tiếng loanh quanh trên sa mạc thì người tài xế cũng chịu dừng xe lại và dừng luôn cái máy hát nhạc Hồi giáo í é kia. Ông ta cho Lâm Cát Vũ xuống xe rồi tạm biệt anh và quay xe đi. Lâm Cát Vũ đứng trước khu vực khảo cổ đang được chăng dây dài, nhìn quanh một hồi thì thấy tấm bảng đề tiếng Anh. Anh mừng húm và thở ra một hơi hài lòng vì sau bao gian truân cuối cùng cũng tìm đến nơi.
...
Trong một chiếc lều lớn, đoàn khảo cổ đang họp bàn kế hoạch cho những ngày sắp tới. Chủ nhiệm khu khảo cổ là một giáo sư người Anh đã già tên là James. Ông ấy đang cầm một cái cây chỉ dẫn vừa chỉ lên tấm bản đồ địa hình vừa nói: “Ngày mai chúng ta sẽ nhanh chóng khai quật khu vực này rồi đoàn sẽ quay về trại nghỉ ngơi. Theo tin khí tượng thủy văn thì hai ngày nữa sẽ có bão cát cho nên vì sự an toàn chúng ta sẽ tạm dừng lại công việc ở khu này trong một tuần. Mọi người hãy lưu ý chuyện này.”
Vị chủ nhiệm nói đến đây thì tiếng loa bên ngoài liền vang lên: “Xin mời bà Lam ra cổng có chồng tìm.”
“Bà Lam sao?” - Mọi người ngơ ngác nhìn nhau khẽ hỏi.
“Trong nhóm của mình có ai họ Lam sao?” - Đoàn Nam Phương cũng nhúng vai hỏi bạn mình. Tệ hơn cô còn nói thêm: “Ai mà để chồng đến tận đây tìm cũng thật quá đáng.”
“Phải đó.” - Cô bạn đồng nghiệp bên cạnh cô liền tán thành.
Lâm Cát Vũ đứng bên ngoài thấy người bảo vệ đọc sai họ của mình cho nên anh liền nói lại: “Lâm, không phải Lam. Anh nói thế người ta tưởng tôi đi tìm con cừu non.”(*)
“Vậy anh đọc đi.” - Người bảo vệ biết bản thâm không thển nói được đúng chữ Lâm cho nên đưa cái micro từ “thời đồ đồng, đồ đá” cho Lâm Cát Vũ đọc. Anh lắc đầu cầm micro nói ra một câu tiếng Việt: “Bà Lâm, có chồng tìm.”
Trong nhóm khảo cổ chỉ có duy nhất một mình Nam Phương là nghe hiểu tiếng Việt cho nên sau khi nghe xong thì cô liền giật mình, quýnh quáng đứng lên chạy ù ra sân định bịt miệng người đàn ông đang phát thanh. Cả nhóm khảo cổ bao gồm chủ nhiệm của cô đến giờ đã hiểu bà Lam kia là ai. Cho nên ai nấy đầu ôm bụng cười lớn.
Đoàn Nam Phương cúi mặt chạy thật nhanh ra khỏi lều rồi chạy về phía cổng nơi có một gã đang mặc áo thun mỏng sát cánh, trán nhễ nhãi mồ hôi cầm cái quạt mini đưa vào cổ, đứng chờ cô.
Lâm Cát Vũ nhìn thấy Đoàn Nam Phương thì liền nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng. Đoàn Nam Phương nhìn thấy Lâm Cát Vũ, vẫn không tin vào mắt mình. Cô không ngờ anh lại đến được nơi này. Lúc gần bước đến bên anh, bất giác chân cô không di chuyển nổi nữa cho nên liền dừng lại.
Giữa hai người, khoảng cách lúc này chỉ chừng năm mét nhưng không ai tiến lại phía đối phương. Cứ yên tĩnh mà đứng nhìn nhau giữa ánh mặt trời gây gắt của sa mạc.
Bàn tay Lâm Cát Vũ đang cầm chiếc quạt mini kêu rè rè cũng tự buông lơi. Ánh mắt cứ hướng về phía người phụ nữ đối diện mà quên luôn cả cái nóng gay gắt trên đều mình.
Đoàn Nam Phương nhìn anh hôi lâu, không biết cô nghĩ gì mà chân như hóa đá. Không ai nói với ai lời nào cho đến khi người gác cổng khu khảo cổ lên tiếng: “Hai người đang đứng chắn ở cổng ra vào đó.”
Lúc này ca hai mới giật mình ừ à ờ rồi tự nhiên cùng nhau mỉm cười. Lâm Cát Vũ lúc này liền sải bước dài đi đến chỗ của Đoàn Nam Phương, nhẹ giọng hỏi: “Không nhận ra anh sao?”
Đoàn Nam Phương cúi đầu nói: “Tôi không biết mình là bà Lâm.”
Lâm Cát Vũ cầm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ một cái rồi từ tốn nói: “Giấy ly hôn anh không ký đâu. Em muốn đơn phương ly hôn thì em phải chờ ly thân hai năm. Em trốn ở đây bao lâu thì anh sẽ bám theo em bấy lâu. Như vậy thì tòa sẽ không thể xử chúng ta ly thân đủ điều kiện.”
“Thật giỏi tính toán!” - Đoàn Nam Phương rút tay về, liếc nhìn hướng khác, bĩu môi nói.
Lâm Cát Vũ cười cười đáp lại: “Anh là doanh nhân mà.”
Đoàn Nam Phương không cãi với anh nữa. Cô ngoe nguẩy bước vào khu vực tập kết của mình. Lâm Cát Vũ thấy vậy cũng kéo hành lý đi theo sau lưng cô. Sau khi để anh ngồi nghỉ trong lều, Đoàn Nam Phương liền chạy đến báo cáo với chủ nhiệm về vị khách bất ngờ này.
Sau khi nghe Đoàn Nam Phương báo cáo về Lâm Cát Vũ, ông James liền gật đầu đồng ý, còn hào phóng nói thêm: “Cô và Daisy đang ở chung một lều, nếu chồng cô đã đến thì hãy nói cô ấy chuyển đi sang lều khác. Tôi sẽ nói trợ lý sắp xếp cho cô ấy.”
Đoàn Nam Phương liền xua tay nói: “Không cần đâu chủ nhiệm. Anh ấy ở lều đơn là được rồi.”
Vị chủ nhiệm đứng tuổi hiểu chuyện liền nói: “Như vậy đâu có được. Vợ chồng trẻ mới cưới nhau sao lại phân chia ra như vậy. Cậu ấy chắc không muốn chia cách với cô cho nên mới lặn lội ngàn dặm đến đây tìm. Tôi là chủ nhiệm cũng không nên ép người.”
- --
Chương mới nóng phỏng tay đây cả nhà ơi. Cám ơn vì các bạn đã bấm like nhiệt tình nè. Mình còn nhận thêm được xu thưởng của mấy bạn nữa. Số tiền thưởng lớn nhất từ trước tới giờ mà mình nhận được đó. Xúc động nghẹn ngào luôn. Hôm nào rảnh mình sẽ khoe lên FB nè. Cám ơn tấm lòng của các bạn nhiêu nhiều nha. Chúc các bạn ngủ ngon nhé!