Đoàn Nam Phong mỉm cười nhẹ giọng nói: “Thế Khang, thật lòng trước nay tôi đều ngưỡng mộ cậu. Với tài năng của cậu tôi không thể không cúi đầu. Nay cùng cậu trải qua những chuyện này tôi mới hiểu thêm về con người cậu. Không chỉ có tài năng mà còn có cả sự chín chắn hơn người.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười nói lại: “Không phải anh cũng như vậy đó sao?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “So với cậu thì tôi thật thấy hổ thẹn.”
Lập Thế Khang lại nói: “Sao chúng ta phải so sánh và so tài với nhau? Không phải đã là người một nhà rồi à?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Đã là người một nhà rồi. Từ giờ sẽ dốc sức hợp tác với nhau để cả hai bang cùng vững mạnh.”
Lập Thế Khang tán thành nói: “Phải, chính là đồng tâm hiệp lực hợp tác để cùng nhau phát triển.”
Hai người đàn ông của hai thái cực tưởng chừng như không thể ở cùng dưới một vòm trời lại được số phận ràng buộc vào nhau bởi những duyên phận lạ kỳ. Hai người họ trò chuyện cùng nhau, bàn bạc tính toán cẩn thận mọi bước đi để bản thân mình không phải một lần nữa bị rơi vào tình huống quá thảm.
Chiều muộn ngày hôm ấy, khi vừa bàn xong chuyện với nhau thì cũng là lúc mẹ của Osaze đến gặp hai người họ. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp ăn mặc sang trọng quý phái mang theo hai vệ sĩ đỉnh đạc bước vào phòng trà dành cho khách Vip.
Vừa gặp mặt Đoàn Nam Phong, bà liền cất lời hỏi bằng một câu tiếng Anh: “Xin lỗi, cậu có phải là Đoàn Nam Phong không?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười lịch sự đáp: “Thưa phải. Bà tìm tôi ư?”
Lập Thế Khang đang ngồi đối diện anh cũng ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ lạ mặt.
Lúc này bà mới giới thiệu về bản thân mình: “Tôi là mẹ của Osaze.”
Đoàn Nam Phong nghe bà nói vậy thì liền đưa tay ra để bắt lấy tay bà. Tuy nhiên người phụ nữ này không chạm vào tay anh mà chỉ cất giọng lạnh lẽo chất vấn anh: “Tôi muốn biết vì sao con tôi đi theo các người mà hiện giờ các người có thể quay về còn nó thì không?”
Lập Thế Khang nghe xong liền thấy khó nhịn cho nên anh liền lên tiếng: “Những người đi theo chúng tôi mà không thể quay về có rất nhiều chứ không riêng con bà.”
“Cậu...” - Mẹ của Osaze tức giận trừng mắt nhìn Lập Thế Khang.
Tuy nhiên đôi mắt của Lập Thế Khang nhìn lại bà còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần. Đoàn Nam Phong thấy vậy mới lên tiếng: “Trong chuyến đi này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Chúng tôi khó khăn lắm mới có thể quay về được. Thật xin lỗi, Osaze đã bị Oda bắt. Hiện không rõ sống chết.”
Mẹ của Osaze nghe xong liền đứng không vững. Hai người vệ sĩ phía sau phải đưa tay đỡ bà. Bà ôm tim, gằng lên từng tiếng khó nhọc nhưng gai góc: “Con trai tôi gặp nguy hiểm là vì nó đi tìm em gái của cậu. Chuyện này cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Đoàn Nam Phong nghe những lời buộc tội vô căn cứ thì liền lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không hề ép buộc hay rủ rê con trai bà đi cùng. Trực thăng do Osaze đi cũng là của chính cậu ấy. Tôi không hiểu là tôi nên có trách nhiệm gì với con trai của bà. Trong khi nếu cậu ấy không xin đi cùng thì chúng tôi đã không bị Oda vây bắt khiến chúng tôi bị thiệt hại lớn về người và của. Thay vì quy đổ trách nhiệm cho chúng tôi thì sao bà không tự hỏi lại bản thân xem đã làm gì khiến Oda nhắm vào con trai mình.”
Mẹ của Osaze nghe nghe xong liền sửng cồ lên quát lớn: “Tôi đã làm gì sai? Mẹ con của cái thằng thấp kém ấy đáng chịu như vậy.”
Lập Thế Khang lúc này một chữ không không nghe lọt tai. Anh liền đập bàn bật lại: “Vậy thì con của bà cũng đáng phải chịu như vậy.”
Đoàn Nam Phong lắc đầu, nghiêm giọng nói: “Bây giờ thì tôi đã hiểu được vì sao Oda đánh con bà thừa sống thiếu chết. Nếu tôi là hắn thì tôi cũng sẽ làm y như vậy, thậm chí nhiều hơn.”
Nói xong, anh và Lập Thế Khang cùng nhau sải bước quay về phòng của mình mà không cần quan tâm chủ nhân của khách sạn này đang bị bỏ lại phía sau. Hai người họ vừa về phòng của chính mình được một lúc thì nhóm của Lâm Thiên Vũ cũng nhếch nhác quay về.
- --
Hi các bạn, Hạc Giấy đã nhận được xu thưởng của các bạn rồi. Không biết mình có phải là tác giả được yêu quý nhất hay không nhưng chắc là tác giả có số xu thưởng cao vượt trội rồi. (hơn 2000 xu thì phải)
Nói thật là cái app này dù nó có dìm truyện của mình, không đề xuất không quảng cáo ra trang chủ thì chỉ có thể làm giảm lượt đọc với truyện của mình thôi chứ vẫn không thể làm cho tình cảm của độc giả đối với mình giảm đi chút nào. Nhất là những bạn đã đọc đến chương này.
Không biết nói gì để cám ơn các bạn, chỉ biết chăm chỉ cố gắng ngày đăng 10 chương, đăng lẹ cho các bạn đỡ hóng thôi.:-D
Chúc các bạn đầu tuần đầu tháng vui vẻ và may mắn nè! Một lần nữa xin cảm ơn tình cảm của các bạn dành cho Hạc Giấy nha. Đừng quên tìm mình tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy để đọc những bộ truyện hay ho tiếp theo nhé!