Hoàng Gia Khiêm mang hai ly trà chanh nóng tiến lại gần cửa sổ, khẽ đưa cho cô rồi nói: “Xôi vị sắp ăn được rồi. Em uống trước ngụm trà cho ấm người.”
Từ hôm hắn đón cô ở nhà hàng về đến giờ, cô mới thấy hắn dịu dàng với mình. Trước đó hắn giống như ăn phải pháo, nói câu nào cũng như thả bom vào tai cô. Yên Di đưa bàn tay cúp múp của mình ra đón lấy ly trà. Ngón tay vô tình khẽ chạm vào bàn tay anh. Cảm giác xa lạ lại có chút lâng lâng khiến Hoàng Gia Khiêm đưa mắt lên khẽ nhìn cô. Yên Di cầm tách trà trong tay, khẽ rút về rồi uống một ngụm. Hương chanh lan tỏa trong khoang miệng khiến tinh thần cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài sân, ánh mặt trời vẫn long lanh nhưng bất chợt lại có vào hạt tuyết nhỏ rơi xuống.
Yên Di nhìn thấy thì trong lòng vui sướng dâng trào. Cô la toáng lên: “Tuyết đầu mùa.”
Rồi quay sang rung rung bàn tay của Hoàng Gia Khiêm, hớn hở nói: “Anh nhìn xem, là tuyết đầu mùa thật đó.”
Hoàng Gia Khiêm không phải lần đầu tiên nhìn thấy những hạt tuyết bay trong không trung cho nên anh không cảm thấy có gì lạ nhưng đây là lần đầu tiên Yên Di nhìn thấy tuyết cho nên anh rất chia sẻ cảm giác này của cô.
Anh nhẹ mỉm cười rồi “ừ” một tiếng, nói khẽ: “Tuyết đầu mùa.”
Gương mặt Yên Di lộ rõ sự vui sướng, cô đặt ly trà lên bệ cửa sổ rồi đưa hai tay lên ngang cằm, khẽ cầu nguyện. Có lẽ ai lần đầu nhìn thấy tuyết cũng có loại kích động như vậy, nhất là tuyết đầu mùa nhẹ nhàng và đẹp đẽ như những giấc mơ xuân. Nhưng kiểu nhìn thấy tuyết và cầu nguyện như vậy thì lần đầu Hoàng Gia Khiêm mới nhìn thấy.
Sau Khi Yên Di cầu nguyện xong, gương mặt cô lộ ra vẻ thanh thản, tự mỉm cười rồi cầm cốc trà lên nhâm nhi.
Hoàng Gia Khiêm thấy lạ liền hỏi: “Vì sao em nhìn thấy tuyết lại cầu nguyện?”
Yên Di điềm nhiên quay sang hỏi anh: “Anh không biết là nếu ước nguyện vào thời khắc những hạt tuyết đầu tiên chạm đất thì điều ước sẽ linh nghiệm hay sao?”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền hỏi lại: “Chuyện này mà em cũng tin sao?”
Yên Di quay mặt về phía cửa sổ, nhìn những bông tuyết nhỏ xíu đang rơi xuống sân, vừa rơi xuống đã hóa thành nước tan đi, khẽ giải thích: “Mỗi hạt tuyết là một giọt nước mắt của thần linh cho nên tôi tin nó có sức mạnh phi thường. Trong thần thoại Hy Lạp từng nói rằng khi con gái của nữ thần cai quản nông nghiệp mùa màng Demeter tên là Persephone bị chúa tể của địa ngục là Hades bắt về địa phủ làm vợ thì bà đã rất đau lòng bỏ hết mọi công việc cai quản mùa màng của mình khiến cho vạn vật trên mặt đất rơi vào hoang tàn và tiêu điều. Thần Zeus thấy vậy mới đến gặp anh trai mình là chúa tể địa ngục Hades xin tha cho con gái của mình và Demeter là Persephone trở về dương gian để cứu các sinh vật trên Trái Đất. Zeus tuy là em trai của Hades nhưng lại là vị thần quyền uy tối cao, ông đã lên tiếng, không lẽ Hades từ chối. Cho nên Hades đồng ý cho Persephone trở về. Lúc này Hades đã đưa cho Persephone một quả lựu thần trước khi cho nàng quay về dương gian. Trong quả lựu này có mười hai hạt. Persephone vì đói quá nên trên đường trở về đã ăn mất ba hạt. Lúc gặp được con gái mình, nữ thần mùa màng Demeter đã rất vui mừng. Lúc ấy hoa cỏ nở khắp nơi, chính là lúc báo hiệu mùa xuân. Tuy nhiên Persephone không thể ở với mẹ mình mãi được, bởi vì theo luật của địa phủ, nếu ăn đồ của địa phủ thì phải quay về địa phủ. Cho nên, Zeus đã xử rằng Persephone mỗi năm phải ở ba tháng ở địa phủ đúng với số hạt lựu cô đã ăn. Đó là ba tháng mùa đông. Những lúc chia tay con gái, nữ thần Demeter đã khóc. Những giọt nước mắt này chính là những hạt tuyết đầu mùa và ba tháng tiếp theo lòng bà buồn bã thì mọi sinh vật cũng không thể vui được.”
Hoàng GIa Khiêm biết Yên Di yêu thích thần thoại Hy Lạp, năm đó anh và đám người Lâm Thiên Vũ, Đoàn Nam Phong tới biệt thự Celio tìm Thừa Hiên chính là lúc bắt được Yân Di cầm cuốn thần thoại Hy Lạp trong tay. Bây giờ tận tai nghe Yên Di kể thì đúng là thấy câu chuyện có phần hay hơn.
Anh nghĩ ngợi đôi chút rồi thong thả nói: “Cũng may em không phải là Persephone.”
Yên Di không hiểu vì sao Hoàng Gia Khiêm nói vậy liền nhíu mày hỏi lại: “Vì sao anh lại nói như vậy?”
Hoàng Gia Khiêm đưa tay lên che miệng rồi tủm tỉm cười, anh nhìn Yên Di khẽ nói: “Nếu em là Persephone, có lẽ vạn vật quanh năm đã chìm trong băng tuyết.”