Đoàn Nam Phong nhìn phản ứng của Tinh Vân, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Anh cầm tay Tinh Vân hôn nhẹ rồi dịu giọng khuyên nhủ: “Tinh Vân, nghe anh nói, anh chưa từng quay lại với Uyển Linh. Cũng chưa từng xem cô ấy là vợ mặc dù anh và cô ấy từng thề trước Chúa và có giấy đăng ký kết hôn. Trong lòng anh, vợ là người phụ nữ cùng anh mỗi chiều ăn cơm, mỗi tối nằm cạnh anh, mỗi sáng cùng anh đánh răng. Là người sinh con cho anh, vì anh mà suy nghĩ. Vì anh mà trao ra rất nhiều thứ. Tinh Vân, có thể trước đây anh chưa hiểu được nhưng thời gian lâu dần anh mới biết được anh không thể sống thiếu em.”
Tinh Vân nghe qua trong lòng đã có đến mươi phần cảm động nhưng cô luôn tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ vượt qua đoạn tình cảm ngang trái này. Vì người đàn ông này, cô đã hao tốn quá nhiều nước mắt và tinh thần. Cô yêu hắn nhưng tình yêu này quá mệt mỏi, quá nhiều hy sinh. Cô không muốn tiếp tục lún sâu vào để rồi một ngày nào đó không thể đứng dậy được.
Cho nên cuối cùng cô chỉ lắc đầu nói: “Chúng ta không thể nào đâu.”
“Vì sao?” - Đôi mắt Đoàn Nam Phong đau đớn nhìn sâu vào mắt cô nhưng Tinh Vân không nói gì khác ngoại trừ lắc đầu nguầy nguậy. Đoàn Nam Phong hít thở thật sâu rồi chậm rãi hỏi lại: “Tinh Vân, em có yêu tôi không?”
Hai ánh mắt nhìn thấu vào nhau suốt một phút trôi qua rồi hai phút, rồi thật lâu sau đó. Cuối cùng đổi lại vẫn là cái lắc đầu nhẹ như cánh **** của Tinh Vân. Trong lòng Đoàn Nam Phong có bao nhiêu là sụp đổ. Anh nới lỏng vòng tay, ngồi lên từ người cô. Tinh Vân không nói gì nữa, đứng lên đi ra ngoài mở cửa tiễn khách.
Đoàn Nam Phong thở dài đứng lên đi ra phía cửa. Ánh mắt có phần thất vọng, bước chân cũng nặng nề hơn. Nhưng đến khi bước ra đến cửa thì anh lại dừng chân, quay sang nhìn Tinh Vân đang quay mặt đi trốn tránh ánh mắt của anh. Thấy hắn tần ngần không chịu đi, Tinh Vân liền lịch sự cất lời: “Đoàn tổng tài, đi thong thả.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, quay mặt đi nhưng rất nhanh sau đó liền cầm nắm cửa đóng sầm lại, nhanh như cắt bế thốc Tinh Vân lên. Tinh Vân sợ hãi đấm liên tục vào ngực anh nhưng Đoàn Nam Phong không hề có chút phản ứng, cứ một đường tiến thẳng vào phòng ngủ.
Ngay khi lưng Tinh Vân chạm vào nệm, cô lại nhớ đến lần đầu tiên của mình. Cảm giác sợ hãi nảy sinh, theo bản năng cô rút vào góc đầu giường dùng ánh mắt dè chừng nhìn Đoàn Nam Phong.
“Em lại dùng thái độ này với tôi hay sao?” - Đoàn Nam Phong vừa hỏi vừa cởi áo khoác bộ âu phục đắc tiền ném đi.
“Đoàn Nam Phong, anh đừng qua đây.” - Tinh Vân sợ hãi kêu lên.
“Khá lắm! Ít ra lần này em đã biết được tên tôi.” - Đoàn Nam Phong từ từ tiến lại gần chiếc giường.
“Hắn nói đúng, lần này nàng đã biết được tên hắn. Gần một năm sống cùng nhau nàng đúng là không biết gì về hắn ngoài cái tên. Thật buồn cười! Nàng yêu hắn sao?Phải, nàng đã từng nghĩ và muốn như vậy nhưng thật ra yêu một người là như thế nào?” - Tinh Vân nghĩ thầm.
Mải lo nghĩ ngợi, đến khi nhìn lại thì nàng thấy hắn đã ở rất gần mà nàng thì không còn chỗ để lùi nữa. Áo sơ mi trên người hắn cũng đã bị vứt đi từ lúc nào. Hắn vươn tay vuốt lưng nàng, một cảm giác lạnh chạy dọc sóng lưng. Theo phản xạ nàng rùng mình, bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển lên gương mặt xinh đẹp của nàng, hai tay giữ mặt nàng để mũi nàng chạm vào mũi hắn. Trong mắt hắn Tinh Vân không nhìn thấy sự hung tợn hay ham muốn chiếm đoạt mà chỉ thấy sự trìu mến và yêu thương ấm áp. Nàng say mê nhìn vào mắt hắn, bất giác bị đôi mắt nâu đó mê hoặc và chìm đắm vào trong đó.
“Em nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi không kiềm được mà nhanh chóng muốn em ngay đấy.” - Người nào đó đang cạ mũi nàng nhưng vẫn tốt bụng nhắc.
Tinh Vân như sực tỉnh, nàng dời mặt ra xa một tí, lườm hắn nói: “Lần này anh đâu có bị trúng thuốc, sao lại hành động như vậy?”
Đoàn Nam Phong bật cười, lấy tay xoa đầu nàng: “Lần trước là bị trúng thuốc, còn lần này là bị trúng độc mãn tính.”