Cái chết bất ngờ của mẹ cô khiến cô sợ hãi. Từ cái đêm kinh hoàng đó, cô chưa từng ngủ ngon. Gương mặt xinh đẹp phút chốc tiều tụy lộ ra vẻ bi thương đến đáng thương.
Bầu trời bên ngoài càng lúc càng sậm đên, những cơn mưa lạnh của tháng Mười hai bắt đầu dội từng đợt vào bức tường kính của hành lang bệnh viện. Cảm giác lạnh lẽo xêm chiếm tâm hồn cô. Cô đơn giữa màn đêm thì ra chính là cảm giác như vậy. Lạnh lẽo quá, trơ trội quá. Thật không khác gì những cây khô trụi lá mùa đông ngoài kia.
Lưu Uyển Linh đang thểu não suy nghĩ về thân phận và cuộc đời sầu thảm của mình thì một chiếc áo khoát được đặt lên vai cô. Chiếc áo lông cừu cao cấp như chiếc lò sưởi giữa mùa đông, phút chốc khiến thân thể cô ấm hơn. Cô quay sang nhìn người cho mượn áo, thì ra là người đàn ông đó. Người đàn ông gốc Việt có gương mặt thanh nhã mà cô năm lần bảy lượt mắng nhiếc nhưng cũng năm lần bảy lượt dựa vào.
Giữa lúc này đây, Lưu Uyển Linh chỉ có thể khẽ mấp mấy môi nói ra hai tiếng “cảm ơn”. Người đàn ông cầm trên tay một túi đồ ăn, miệng nở nụ cười tươi tắn trên gương mặt bơ phờ. Có lẽ sự việc ở chùa Liên Hoa hôm nay đã khiến Đoàn Nam Phong tức giận và hạ lệnh cho anh làm việc đến mệt ngoài.
Lưu Uyển Linh mỉm cười ngồi xuống băng ghế của bệnh viện, nhẹ nhàng quan tâm: “Anh cũng chưa ăn gì phải không?”
Người đàn ông gật đầu, mở túi giấy lấy ra hai phần cháo đưa lên hỏi Lưu Uyển Linh: “Cô thích cháo thịt bằm hay cháo gà?”
Lưu Uyển Linh mỉm cười, đưa tay lấy một phần rồi nói: “Tôi thích cháo thịt bằm của nhà hàng này.”
Người đàn ông nhếch môi cười, nhướng mày tán thưởng: “Cô cũng sành ăn lắm. Tôi phải đứng chờ hơn nửa tiếng mới mua được đó. Tiệm này là nổi tiếng nhất ở China Town Los Angeles rồi đó.”
Lưu Uyển Linh húp một ngụm cháo thịt bằm có kèm trứng vịt bách thảo bùi bùi ngon ngọt thì tự nhiên thấy ấm lòng. Lâm Thanh nói không sai, đây là tiệm ăn nổi tiếng nhất khu China Town và mỗi lần đến đây cô đều gọi món cháo thịt băm. Chỉ có điều, hôm nay ăn món này thì tự nhiên lại thấy đặc biệt ngon. Có lẽ là vì người đàn ông này mua cho cô và cũng có lẽ là vì ngày hôm nay, một ngày rất dài trong đời cô...
Nghĩ đến đây, cô bất giác phát ra tiếng thở dài. Lâm Thanh vừa nhai vừa ngẩng lên nhìn cô quan tâm hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Lưu Uyển Linh dùng muỗng khều khều tô cháo rồi lắc đầu nói: “Không phải. Cháo rất ngon. Chỉ có điều...”
Thấy Lưu Uyển Linh ấp úng, Lâm Thanh liền tiếp lời hỏi thêm: “Chỉ có điều gì cơ?”
Lưu Uyển Linh ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lâm Thanh, buộc miệng hỏi: “Chỉ có điều tôi... không hiểu... vì sao anh lại đối xử tốt với tôi?”
Lâm Thanh chậc lưỡi, cố nuốt nhanh ngụm cháo rồi từ tốn nói: “Vì cô đáng thương.”
Câu trả lời đơn giản như vậy nhưng lại khiến lòng của Lưu Uyển Linh trống rỗng. Hóa ra là vì anh ta thương hại kẻ cùng đường mất hết tất cả như cô. Lưu Uyển Linh không hỏi thêm gì nữa. Cô cúi mặt ăn cho xong phần cháo, nước mắt từng giọt rơi vào tô cháo hòa tan rất nhanh nhưng nỗi đau đớn thì cứ tồn đọng mãi trong lòng.
Lâm Thanh nhìn Lưu Uyển Linh trong chốc lát rồi cũng cúi mặt ăn cho xong bữa. Trong đầu anh vẫn còn nhớ rõ một tháng trước ngay khi phát hiện thông tin mới về chủng virus mà sáu năm trước bị mất tích, Đoàn Nam Phong đã hạ lệnh cho anh phái người bảo vệ và theo sát Lưu Uyển Linh.
“Đoàn tổng tài, mẫu virus WTv 2556 đã lộ diện thật rồi sao?” - Lâm Thanh hớn hở hỏi Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong thở dài lắc đầu: “Suốt sáu năm qua kể từ ngày Amy chết, tôi đã cho người ở trong nội bộ của Lập Bang để điều tra. Cuối cùng cũng tra ra tung tích của mẫu virus WTv 2556.”
Lâm Thanh gật đầu ra vẻ thấu hiểu nhưng anh vẫn hỏi thêm: “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô Lưu?”
Gương mặt Đoàn Nam Phong tỏ ra rất mệt mỏi, anh thở dài chắn ngắt nói: “Tôi thật không mong muốn có thêm chuyện dính với cô ta. Nhưng cái tên Lưu Trọng Thiên khốn khiếp luôn ngu ngốc chui đầu vào chỗ chết. Hắn vì tiền và vì hận tôi mà không ngại đưa em gái vào hiểm nguy. Thông tin mà tôi có được đó là mẫu virus được bí mật cấy trên người Lưu Uyển Linh.”
Lâm Thanh nghe đến đây thì toàn thân tê cứng, hai mắt anh trợn lớn nhìn Đoàn Nam Phong như không muốn tin vào tai mình. Anh lấp bấp hỏi lại: “Ý của anh là... họ dùng cơ thể người sống để bảo lưu siêu virus WTv 2556 sao?”
Đoàn Nam Phong bất lực gật đầu, tức tối nói: “Phải, cách thức này không chỉ khiến cho mẫu virus không dễ bị phát hiện hơn nữa khi cần có thể dễ dàng phát tán mà thần không biết quỷ không hay.”
Lâm Thanh nhíu mày thắc mắc: “Phương thức phát tán sao?”
Mi mắt Đoàn Nam Phong chớp động, chậm rãi giải thích: “Khi không thể bảo quản và nuôi cấy virus trong phòng thí nghiệm nữa thì việc chọn cơ thể người sống để bảo lưu virus là cách duy nhất. Như vậy có thể tránh được sự săn tìm mẫu virus của các thế lực khác, trong đó có chúng ta, lại vừa có thể chủ động về phương thức phát tán virus. Đến khi cần phát tán virus, bọn chúng sẽ ra tay giết chết vật chủ. Khi vật chủ chết đi, các mạch máu đông cứng lại không còn khả năng bao bọc và tạo môi trường cho virus nữa thì virus sẽ theo các chất dịch nhờn của vật chủ như mồ hôi, nước bọt thấm ra bên ngoài và bám vào đất, đá, lá cây thậm chí là... không khí.”