Băng qua hơn nghìn dặm đường rừng, đoàn xe mệt mỏi dừng lại ở thượng nguồn sông Putumay dài hơn một nghìn năm trăm cây số là biên giới tự nhiên của Peru và Ecuador, cũng là một nhánh của con sông Amazon huyền thoại. Khác với hạ nguồn con sông Putumayo sầm uất, thượng nguồn ẩn mình kín đáo trong khu rừng rậm nhiệt đới Amazon. Theo như bản đồ cổ thì nơi mà bọn họ cần đến chính là bên trong khu rừng này. Bởi vì tai nạn lần trước trong rừng đầm lầy, Tinh Vân nghe đến rừng rậm thì tự nhiên thấy lòng bất an.
“Cậu chủ, chúng ta không thể đi tiếp được nữa. Khu rừng này là ranh giới của hai quốc gia. Phía trước chắc chắn có giới tuyến quân sự. Chúng ta không có thể ngang nhiên chạm đến được.” - Trần Khải Nam cho xe dừng ở một bên đường, quay ra phía sau nói với Đoàn Nam Phong.
Giới tuyến quân sự này là nơi cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần thấy khả nghi thì lính biên phòng liền bắn không kể lý do. Đáng nói hơn là cả bọn lại không có giấy thông hành công vụ của cả hai quốc gia cho nên rất dễ bị hiểu lầm là dân vượt biên. Chưa nói đến việc trên xe của bọn họ lại mang rất nhiều vũ khí thành ra nếu đụng phải lính biên phòng của bất kỳ bên nào thì cũng là cái chết.
Ý thức được điều này cho nên Đoàn Nam Phong luôn cẩn thận an nguy từng bước. Anh ra hiệu cho đoàn xe tìm nơi kín đáo nắp vào, rồi ra lệnh hạ trại ở một nơi vắng vẻ trong rừng.
Cánh rừng nhiệt đới Amazon là nơi hoang sơ và nguy hiểm, đặc biệt là vào ban đêm khi mà các loài sinh vật đa dạng chưa được thống kê trong sách sinh vật bắt đầu hoạt động.
Cái khó nhất của bọn họ là không được sử dụng súng hay pháo phát ra tiếng nếu gặp phải thú dữ. Bởi vì nếu lỡ đánh động đến lính biên phòng thì nguy hiểm càng tăng gấp bội khi vừa đối phó thú còn phải lo trốn con người. Nhìn chung bọn họ đang là kẻ thù của người lẫn thú vì dù là người hay thú thì cũng không chấp nhận những kẻ xâm nhập trái phép.
Vì Đoàn Nam Phong hiểu được hoàn cảnh của cả đội cho nên ra lệnh phát cho mỗi người một cây súng laser và súng hãm thanh loại chuyên biệt và không cho phép bọn họ đốt lửa trong rừng, chỉ có thể dùng đèn pin để soi đường.
Sau khi giấu những chiếc xe việt dã tại nơi an toàn, phủ kín lá cây và cài mìn nổ xung quanh thì đoàn người mang vũ khí đi hành quân vào khu rừng không tên trước mặt. Càng đi sâu vào rừng không khí càng lúc càng lạnh lẽo. Trời đã ngả về chiều, ánh sáng càng lúc càng mờ đi khiến khu rừng rậm càng trở nên âm u hơn.
Tinh Vân giữ chặt tay Đoàn Nam Phong, dẫm theo dấu chân anh bước về phía trước. Mọi người đi bộ vài tiếng đường rừng thì bắt đầu thấm mệt. Đoàn Nam Phong cầm bản đồ điện tử quan sát địa hình, sau đó dẫn đầu tiến về một nơi tương đối bằng phẳng bao quanh là rất nhiều bụi rậm lớn. Có thể nói là kín đáo và an toàn.
Khi tìm được chỗ nghỉ chân, ai nấy liền bung lều du lịch của mình ra để trú thân nằm nghỉ. Không khí trong rừng càng về đêm càng lạnh. Mọi người đều tự mặc áo bông hoặc chui vào trong túi ngủ cho ấm. Tinh Vân và Đoàn Nam Phong ở cùng một lều. Đêm đó mỗi người tự chui vào túi ngủ của mình và chỉ thò mỗi cái đầu ra.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, Đoàn Nam Phong thương xót hỏi: “Em còn trụ nổi không?”
Tinh Vân khẽ gật đầu. Cô nhích người nằm sát vào người anh. Hai người lúc này như hai con sâu ngủ tay chân giấu kín trong chiếc túi, chỉ ló mỗi cái đầu ra nói chuyện với nhau. Tư thế này trông vừa buồn cười vừa lạ lẫm.
“Chặng đường phía trước anh không biết sẽ như thế nào, có lẽ sẽ có nhiều người ngã xuống. Anh không hy vọng em vì vậy mà ám ảnh. Trước cảnh rừng thiêng nước độc, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Nếu như anh...” - Đoàn Nam Phong chạm rãi dặn dò
Nhưng anh nói đến đây thì Tinh Vân đã biết anh định nói thêm gì. Cô liền chu miệng hướng về phía anh mà hôn để ngăn không cho anh nói thêm nữa. Con đường này là do cô muốn đi cùng anh, đã “leo lên lưng cọp” thì không còn đường quay lại nữa. Cho nên dù khổ sở hay nguy hiểm cô cũng sẽ cùng anh đối mặt.