“Anh cũng thường tự hỏi vì sao em lại chịu nhìn đến anh?”
“Là vì em ép anh yêu em sao?”
“Là vì anh đã bế em chạy suốt mất con đường để đến bệnh viện sao?”
“Là vì hai chúng ta đều cô đơn sao?”
“Anh không biết!”
“Em cũng không biết!”
“Chỉ biết chúng ta đều muốn ở cạnh nhau. Không muốn bỏ lỡ đối phương.”
...
Ngày đại hôn của hai người là một ngày đẹp trời và là ngày trên dưới nhà họ Cao và nhà họ Hoàng náo nức mong chờ nhất. Hôn lễ giữa hai gia tộc lớn trong thương giới khiến rất nhiều nhân vật quan trọng tầm cỡ Thế Giới đều nể mặt đến tham dự.
Cả nhà họ Lâm cũng bay từ New York đến tận Los Angeles để tham dự. Lâm Thiên Vũ không quên đem sợi dây chuyền mà trước đây Tinh Vân tặng cho anh ở Cenote đưa lại cho Cao Hiển Minh.
Cao lão phu nhân vừa nhìn thấy sợi dây chuyền thì nước mắt rưng rưng. Năm đó ông nội của Cao Hiển Minh mừng đứa cháu đích tôn của nhà họ Cao chào đời đã đặt làm sợi dây chuyền này. Phía sau mặt dây chuyền là ký hiệu kho vàng của gia tộc mấy đời nhà họ Cao. Sợi dây chuyền mất đi, kho vàng của nhà họ Cao mãi mãi không mở được. Bây giờ “vật hoàn cố chủ” khiến bà xúc động không nói nên lời.
“Mẹ à, con đã tặng sợi dây chuyền này cho vợ con và cô ấy đã cho nó lại cho Tinh Vân. Bây giờ cháu nội của mẹ mới là chủ nhân của nó. Không phải con nữa rồi.” - Cao Hiển Minh vừa cười vừa nói vỗ vai an ủi bà.
Cao lão phu nhân liền nói: “Tinh Vân là người ngoài sao? Nó là cháu nội bảo bối duy nhất của ta. Năm đó cục diện hỗn loạn ta chỉ sợ người khác lấy đi thôi. Không ngờ con vẫn giữ nó đến giờ.”
Lâm Thiên Vũ liền bồi thêm: “Lúc gặp khó khăn Tinh Vân đã cho cháu giữ sợi dây chuyền này. Nó có thể gọi là vật đính ước của nhà họ Cao và nhà họ Lâm không?”
“Không phải.” - Đoàn Nam Phong liền nhanh miệng nghiêm giọng lên tiếng phủ nhận.
“Lúc đó vì Tinh Vân xúc động nhất thời thôi. Hai tháng nữa là đám cưới của chúng tôi rồi. Cậu còn muốn ôm hy vọng sao?” - Anh không quên kèm theo lời giải thích.
Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười: “Mười lăm chưa gọi là rằm. Đừng quên chuyến đi Pêru của chúng ta vào hè năm sau.”
Đoàn Nam Phong im lặng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn Lâm Thiên Vũ. Còn anh thì vẫn thản nhiên cười, bỏ ngoài mắt sự tức giận của Đoàn Nam Phong.
Lúc này Đoàn Nhất Phương cũng vừa đến cổng. Nhìn thấy người bạn cũ lâu năm giờ đã hai thứ tóc, Cao Hiển Minh liền vui mừng đến bắt tay ôm chầm lấy Đoàn Nhất Phương thân thiết nói: “Nhất Phương, lâu quá tôi mới gặp anh.”
“Thiên Bình, bây giờ cậu đã tiếng tăm lừng lẫy rồi. Chúc mừng, chúc mừng. Cuối cùng cũng rước được Kim Minh đại tiểu thư về nhà.”
Sau một tràn cười lớn, Cao Hiển Minh liền nói: “Cám ơn anh năm đó đã hết lòng tác hợp và chúc phúc cho hai chúng tôi.”
“Tôi không có muốn trở về Mĩ nhưng vì đám cưới của hai người cho nên phải ráng về tham dự đó.” - Đoàn Nhất Phương nhìn Cao Hiển Minh, vui vẻ giải thích lý do ông quay về Mĩ sau nhiều năm từ bỏ gia đình và tập đoàn.
“Cám ơn, cám ơn...” - Cao Hiển Minh không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn. Lời hứa năm xưa của Đoàn Nhất Phương quả thật nặng như vàng khối. Ông nói nhất định đến tham dự hôn lễ thì nhất định sẽ đến.
Lúc này, một vị khách bất ngờ xuất hiện khiến mọi người ngừng trò chuyện nhìn lên. Một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy dạ hội xinh đẹp mang gương mặt hốc hác và ánh mắt buồn thảm đứng phía sau quản gia nhà họ Cao.
“Uyển Linh, không phải con và mẹ con đã đi Malaysia sao?” - Cao Hiển Minh kinh ngạc nhìn Lưu Uyển Linh hỏi.
“Ba, con muốn đến chúc mừng ba xong rồi con mới an tâm đi.” - Lưu Uyển Linh cố giữ giọng bình tĩnh nhưng có gì đó ươn ướt nơi khóe mắt.
“Cám ơn con, bây giờ đến giờ ba sang nhà gái rồi. Chúng ta nói chuyện sau được không?” - Cao Hiển Minh đưa tay nhìn đồng hồ, nói qua loa vài câu với cô rồi quay đi.
“Con muốn đi cùng.” - Lưu Uyển Linh nắm khủy tay ông, nói nhanh.
“Được!” - Cao Hiển Minh nhìn cô giây lát rồi gật đầu đồng ý.
...
Một đoàn xe siêu sang trọng hơn trăm chiếc mang theo sính lễ từ cổng lớn biệt thự nhà họ Cao đi về hướng biệt thự Nhã Miên.
Bên trong biệt thự Nhã Miên, Tinh Vân và Bảo Vy còn có cả Yên Di đang háo hức đi đi lại lại quanh bà Minh.
“Mẹ à, mẹ thích đeo vàng hay bạch kim?” - Tinh Vân cầm hai hộp trang sức đưa trước mặt bà.
“Lấy cho mẹ cái mà bà ngoại con để lại đó.” - Bà Minh đưa tay chỉ cái hộp trên bàn rồi nhẹ giọng nói.
Lúc này bà Nhã Miên đứng ngoài phòng gõ cửa, Yên Di nhìn thấy bà liền nói: “Bà nội, để cháu giúp bà.”
Sau đó, cô liền nhanh tay đẩy bà vào phòng. Bà mỉm cười nhìn bà Minh nói: “Cảm giác cứ như gả con gái đi lấy chồng. Ta vô phước không sinh thêm được đứa con nào nữa cho ba con cho nên con cũng như con gái của ta. Ta có món quà nhỏ tặng cho con. Coi như tâm ý của ta.”
Bà Minh xinh đẹp trong bộ áo dài cưới màu xanh lơ mỉm cười nhìn bà Nhã Miên nói: “Người một nhà, mẹ câu nệ quà cáp làm gì?”.
Bà Nhã Miên đẩy hộp gấm đỏ thiết kế theo kiểu cũ cho bà Minh: “Nhất định phải nhận nếu con còn gọi ta bằng mẹ.”
Bà Minh mỉm cười đón nhận, bà nhẹ mở chiếc hộp ra, ánh sáng từ vàng khối nguyên chất trong chiếc hộp chiếu ra sáng cả gương mặt bà. Những đứa nhỏ như Tinh Vân và Bảo Vy trố mắt nhìn. Một cặp vòng chạm khắc long phụng tinh tế. Bên trên còn đính ngọc thạch và đá quý nhìn rất sang trọng. Bên trong hai chiếc vòng khắc hai chữ Cao - Trương.
“Đây là cặp vòng long - phụng mà năm xưa ba ta làm sính lễ cưới mẹ ta. Mẹ ta rất quý nó nên khi ta định hôn sự đã tặng cho ta. Nhưng ta cứ chạy theo ba của con bỏ lỡ hôn sự đó khiến mẹ ta đau lòng. Bây giờ ta đã già rồi, chỉ còn có thể đem vật kỷ niệm này tặng lại cho con gái thôi. Mong con đừng chê” - Bà Nhã Miên chậm rãi nói. Từng lời từng chữ thấm đượm chân tình.