Nhưng làm sao anh nói cho cô hiểu đây. Anh lúng túng đến mức không biết phải nói thế nào với cô. Sau một lúc chấn tĩnh, anh mới có can đảm chạm vào cô, anh vòng tay nhẹ ôm lấy eo Tinh Vân. Cằm của anh đặt lên vai cô, mặt anh áp vào mặt cô, nhẹ giọng van xin: “Tinh Vân, đừng đối với anh như vậy có được không? Những lời em nói ra khiến trái tim anh rất đau. Xin em, cầu xin em đừng rời xa anh!”
Tinh Vân nhắm mắt, cố nuốt nước mắt vào lòng, hai tay gạt phăng tay anh ra, cương quyết nói: “Hết rồi Nam Phong. Giữa hai chúng ta đã hết rồi. Từ khi anh chạy về phía đó, chúng ta đã không thể quay lại. Trái tim này của tôi nếu hứng viên đạn đó thì đã không còn cơ hội để nghe anh xin lỗi hay giải thích nữa rồi. Hãy xem như Tinh Vân lúc đó đã chết rồi. Có được không?”
“Không, Tinh Vân. Anh không chấp nhận. Chúng ta rõ ràng sắp đám cưới. Mọi chuyện rất tốt đẹp. Tại sao lại như vậy?” - Đoàn Nam Phong nói như gào lên theo từng hồi rung động của trái tim.
Tinh Vân bỏ ngoài tai tất cả những gì anh nói, cô cương quyết lắc đầu, chân tiến ra phía trước, mở cửa tiễn khách. Có lẽ bản thân cô cũng không hiểu vì sao mối quan hệ của hai người lại như vậy. Hơn nghìn lần cô ao ước anh đừng để lại cho cô “bóng lưng” khi cô đang gặp nguy hiểm. Nhưng... cuộc sống không có giá như.
Đoàn Nam Phong nặng nề bước ra cửa. Anh vẫn như người trong mộng chưa hiểu rõ chuyện gì cũng không dám tin vào sự thật có một ngày anh bị Tinh Vân đuổi đi. Những ngày không có cô, anh phải làm sao?
...
Hai ngày sau, Tinh Vân dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ đi mua quà Giáng Sinh cho con trai. Nhưng khi cô về biệt thự của nhà họ Cao thì ba mẹ cô nói Đoàn Nam Phong đã mang theo Tinh Nhật rời khỏi.
“Ba mẹ tưởng hai đứa chuyển sang nhà mới để chuẩn bị cho hôn lễ.” - Bà Minh chưng hửng nhìn con gái nói.
Tinh Vân trước nay ngoại trừ việc lén lút làm tình nhân cho Đoàn Nam Phong ra thì cô không giấu mẹ mình chuyện gì cả. Cô lấy hết can đảm nói: “Ba, mẹ! Con đã chia tay với Đoàn Nam Phong rồi. Con sẽ không kết hôn nữa. Mùa hè năm sau con sẽ cùng Lâm Thiên Vũ đi tìm bí mật gia đình của anh ấy ở Pêru. Vì lần trước anh ấy cứu mạng con cho nên con đã hứa sẽ cùng anh ấy tham gia chuyến đi này.”
Cao Hiển Minh nghe xong toàn thân lạnh toát, ông lớn tiếng nói: “Không được. Kho vàng Inca xưa nay chưa từng có đoàn khảo sát nào lao vào mà có con đường trở về. Ba tuyệt đối không cho đứa con duy nhất của mình đi vào chỗ chết.”
Bà Minh nghe thấy cũng thất kinh nhìn Tinh Vân, liên tục chất vấn: “Con và Đoàn Nam Phong đã chia tay sao mẹ không biết. Còn Tinh Nhật thì sao? Con đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện rắc rối này chưa xong con đã muốn đi tìm chuyện rối rắm khác là sao? Con biết mẹ bị đau tim mà còn dọa mẹ như vậy.”
Tinh Vân cúi đầu nhẹ giọng giải thích: “Mẹ, Nam Phong không yêu con. Trong lòng anh ấy chỉ có Lưu Uyển Linh thôi. Nếu không có Lâm Thiên Vũ cứu con thì lúc ở chùa Liên Hoa con đã bị viên đạn của Lưu Trọng Thiên cướp đi sinh mạng rồi. Cho nên đồng sinh cộng tử với Lâm Thiên Vũ là điều con nên làm.”
Bà Minh thở dài nói: “Con ngoan, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Bỏ lỡ người mình yêu, kết quả đau lòng hơn con nghĩ đó. Chưa kể, nếu Nam Phong yêu Uyển Linh thì nó cần gì ly hôn với con bé ấy để lấy con. Còn con trai của tụi con nữa. Con định đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đoàn hay sao?”
Cao Hiển Minh liền phản bát: “Đoàn Nam Phong tính tình phong lưu, Tinh Vân không thích nó cũng không có gì lạ. Em đừng đặt quá nhiều trách nhiệm cho con bé.”
Rồi ông quay sang Tinh Vân nghiêm mặt nói: “Nhưng chuyện đi tìm kho vàng Inca là chuyện vô cùng nguy hiểm. Ba mẹ chỉ có mỗi mình con. Ba tuyệt đối không cho con đi mạo hiểm.”
Tinh Vân không muốn không khí căng thẳng càng không muốn ba mẹ lo lắng cho nên chỉ gật đầu nói: “Con mệt rồi, con muốn đi nghỉ.” - Nói xong Tinh Vân liền xách giỏ lên phòng.
Bà Minh nhìn Cao Hiển Minh nhíu mày ra vẻ trách chồng: “Nửa tháng nay con gái mới về nhà, anh lại chọc cho nó giận rồi.”
Cao Hiển Minh liền thở dài chậc lưỡi lắc đầu nói: “Con gái của chúng ta tính tình cố chấp quá. Kiểu này rất khó sống.”
“Không biết giống ai nữa.” - Bà Minh tiện thể cũng nhanh miệng nói.
Cao Hiển Minh nghe xong liền đưa tay giữ vai vợ, phì cười: “Đương nhiên con ruột của anh thì phải giống anh chứ giống ai. Anh chỉ lo nó chịu thiệt thòi thôi.”
Bà Minh thuận thế ngả vào lòng, vòng tay ôm eo ông nhẹ giọng nói: “Chúng ta để lại tài sản lớn như vậy cho Tinh Vân, cho dù nó không kết hôn cũng không sợ thiệt thòi.”
Cao Hiển Minh vỗ vai bà lo lắng, chậm rãi lên tiếng: “Sau khi chúng ta qua đời, nó sẽ rất cô đơn. Cho nên anh mong con tìm được người thích hợp. Nhưng bây giờ thì Tinh Vân cũng đã chia tay với Đoàn Nam Phong. Chuyện đám cưới tháng sau coi như phải hoãn lại rồi. Em xem xét rồi nói với ba mẹ hai bên và thông báo người dưới ngừng chuẩn bị hôn lễ.”
Bà Minh thở dài, chán nản nói: “Em biết rồi. Mấy hôm nay nghỉ Giáng Sinh, chúng ta đừng nhắc chuyện này để tránh con gái không vui.”