Mục lục
CHỊ VỢ, ANH YÊU EM( H+) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Nam Phong bước ra phòng khách, giơ tay vặn nắm cửa.



Cánh cửa mở ra.



Trước mặt anh...



Ào đến một bóng dáng mĩ lệ.



Ôm chầm lấy anh.



Khiến anh không kịp nhận rõ đó là thần thánh phương nào.



“Nam Phong, gặp được anh rồi. Em rất nhớ anh.”



Nói xong, bóng hồng ấy liền khiễng chân lên hôn Đoàn Nam Phong. Trước một loạt hành động nhanh như vậy, Đoàn Nam Phong chỉ có thể cố hết sức giữ hai cánh tay cô gái kéo ra nhưng cô gái vẫn dùng sức dán chặt vào người anh. Hai người dằn co một lúc, miệng phát ra tiếng ư ư ám muội. Sau đó thì ngã nhào ra sofa.



Tinh Vân đứng chết trân ở cửa phòng ngủ, mắt vẫn theo dõi tình hình. Đời này của nàng sao cứ xui xẻo hết lần này đến lần khác nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông này thân mật với phụ nữ khác. Ngay cả khi hắn biết nàng có mặt ở đây, hắn vẫn không để tâm mà hôn người phụ nữ khác trước mặt nàng như vậy.



“Những lời nói và cử chỉ ngọt ngào vừa rồi là gì? Đến cuối cùng nàng là ai trong lòng hắn? Hắn yêu nàng sao?” - Quá mệt mỏi khi đi tìm câu trả lời. Hết lần này đến lần khác tình cảm này khiến nàng thấy thất vọng đến độ không thở nổi. “ Lưu Uyển Linh, cô ta đã chịu đến túm lấy người đàn ông của mình để hắn không giở trò “vụng trộm” rồi ư?” - Tinh Vân chua xót nghĩ.



“Vụng trộm sao? Từ này thật hay. Hoàng tiểu thư của Hoàng Thiên thân phận cao thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể là người phụ nữ “vụng trộm” với đàn ông đã có vợ. Tình huống này có giống tình huống đánh ghen ở trong phim truyền hình hay không? Mối quan hệ này ngày nào còn mập mờ thì ngày đó bản thân mình sẽ còn đau khổ. Chi bằng tự mình kết thúc cho xong. Không nên tự đa tình.” - Càng nghĩ, Tinh Vân càng cảm thấy xót xa. Hít lấy một hơi dài, cô tằng hắng hai tiếng.



Đoàn Nam Phong não nề quay sang nhìn Tinh Vân. Lưu Uyển Linh thì giật mình buông tay ra khỏi cổ anh. Vì nhìn thấy Tinh Vân ở trong phòng của Đoàn Nam Phong nên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Tinh Vân mỉm cười xã giao, nụ cười rất sang trọng, rất quý phái. Cổ ngẩng cao nhìn đôi nam nữ đang nằm trên sofa loay hoay chỉnh sửa quần áo.



“Xin lỗi, đã phá vỡ chuyện tốt của hai người. Tôi xin phép.” - Giọng Tinh Vân điềm tĩnh nhẹ nhàng đến lạ.



“Cô sao lại...” Lưu Uyển Linh nhìn Tinh Vân đầy nghi vấn.



Tinh Vân mỉm cười đưa tay ra bắt: “Tôi là Hoàng Tinh Vân chủ tịch Hội đồng quản trị đương nhiệm của Hoàng Thiên.”



“Cô thật sự là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên sao?” - Lưu Uyển Linh dùng giọng đầy nghi hoặc hỏi lại như để xác minh một chuyện cô nằm mơ cũng không thể tin được, mặc dù cô đã thấy hình ảnh của Tinh Vân trên truyền hình, cũng biết được Tinh Vân là mẹ của Tinh Nhật



“Phải, chính là tôi. Cô đây chắc là phu nhân của Đoàn chủ tịch. Thật là xinh đẹp động lòng người. Hôm nay tôi có chuyện muốn bàn riêng với Đoàn chủ tịch cho nên đã đến đây. Vừa rồi có chuyện cần đi vào nhà vệ sinh cho nên...” - Tinh Vân biết Lưu Uyển Linh là đang giả vờ không quen biết cô cho nên Tinh Vân cũng dùng cách này đối lại. Đó cũng là cách để cả ba người trong tình huống bất ngờ không phải khó xử khi gặp nhau. Xét cho cùng, vì sao “thiên kim bạc tỉ” như cô phải cùng người phụ nữ khác tranh giành đàn ông? Tinh Vân đang mải quẩn quanh với những suy nghĩ của mình thì bất ngờ nhìn thấy Lưu Uyển Linh tiến lên, hướng về phòng ngủ liếc mắt vào bên trong. Giường chiếu vẫn ngăn nắp, phẳng phiu. Sau đó Lưu Uyển Linh quay sang Tinh Vân khách sáo nói: “Xin lỗi, tôi không biết Nam Phong có khách, cho nên...”



Tinh Vân mỉm cười: “Không sao, chuyện đã bàn xong, tôi xin rời đi trước.”



“Tinh Vân!” - Đoàn Nam Phong gọi với theo. Tay anh liền vươn ra nắm lấy cánh tay cô. Giữ chặt.



Tinh Vân đã ra đến cửa, cô quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt kiên quyết, giọng nói lạnh lùng có đến đôi phần giận dỗi: “Đoàn tổng tài, xin buông tay. Bà Đoàn đang ở đây, chúng ta không tiện bàn chuyện tiếp.”



Đúng lúc đó, Lưu Uyển Linh bước ra khẽ gọi: “Nam Phong, có chuyện gì sao?”



Tay cô không quên khoác lên tay Đoàn Nam Phong, người cũng tựa hẳn vào anh. Gương mặt xinh đẹp mỉm cười nhìn anh.



Đoàn Nam Phong từ từ nới lỏng bàn tay đang cầm tay Tinh Vân ra. Cô liền rút tay về, nhanh chóng rảo đi.



“Hết rồi, Đoàn Nam Phong, con đường quay lại với Tinh Vân đã bị bịt lại rồi.” - Đoàn Nam Phong nghĩ vậy, liền lấy tay vuốt mặt hít thở quay lại nhìn Lưu Uyển Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK