Ưng Túc gật đầu nói: “Phải, Hoàng Thiên đang nhúng một chân vào lĩnh vực khoa học quân sự rồi. Hoàng lão gia ông ngoại của Tinh Vân không phải chỉ bá đạo trên thương trường mà ông ấy còn muốn bá đạo trong lĩnh vực quân sự để có thể trở thành người có tiền và có quyền lực.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Sao một cô gái hiền hậu và nhút nhát như Tinh Vân lại có một người ông có nhiều tham vọng như vậy?”
Ưng Túc nghe Đoàn Nam Phong nhắc đến Tinh Vân thì liền lắc đầu nói: “Vợ của cậu không phải người nhút nhát đâu. Cô ấy diệt được số quân địch không kém Amy là bao nhiêu.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền tròn mắt hốt hoảng hỏi lại: “Cậu nói Tinh Vân sao?”
Ưng Túc gật đầu cười nói: “Cậu có người vợ khác sao?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu đáp gọn: “Cái này thì không dám.”
Ưng Túc lại nói: “Thách cậu cũng không dám. Nếu không cô ấy thật dám cho cậu ăn đạn đó.”
Nói đến đây, Ưng Túc liền chỉ vào màn hình cho Đoàn Nam Phong xem. Vừa chỉ anh vừa nói: “Cậu nhìn đi, cái dấu màu xanh này là Tinh Vân và đây là tỉ lệ sát thương kẻ thù bắn ra từ súng của cô ấy. Có phải vừa chuẩn vừa hiệu quả hay không?”
Đoàn Nam Phong xem xong liền giật mình kêu lên: “Vợ tôi cầm súng ra trận mà tôi cũng không hay biết.”
Ưng Túc liền nhếch môi cười nói: “Cô ấy không ra trận, cô ấy núp trong bụi và bắn lén kẻ thù. Cách thức đối kháng này rất phù hợp với những người yếu thế lại hiểu bản thân mình như cô ấy.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Núp vào và bắn lén chắc chỉ có thể là phụ nữ. Chả trách người ta nói phụ nữ với tiểu nhân thì không nên động vào.”
Ưng Túc vừa cười vừa nói: “Nam Phong, cậu lại quên cái câu “binh bất yếm trá” rồi. Ở vào thời điểm này, chúng ta chỉ có thể làm theo cách của Tinh Vân. Quân địch dùng bộ binh thì chúng ta cũng phải thay đổi chiến thuật linh hoạt đối phó với bọn chúng. Mục đích cuối cùng chính là tiêu diệt sinh lực địch để làm bọn chúng rút lui. Còn dùng cách gì miễn hiệu quả và thích hợp cho quân mình là được.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền hỏi: “Cậu muốn dùng cách núp vào và bắn lén của Tinh Vân sao?”
Ưng Túc gật đầu cương quyết đáp: “Phải. Quân địch khí thế đang tăng. Dù là khí thế ảo thì chúng ta cũng không thể lơ là. Thay đổi chiến thuật lúc này để diệt gọn đám quân còn sót lại kia thì chắc chắn Hamza sẽ rút binh.”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Không được đâu Ưng Túc, ra trận rồi mới đổi chiến thuật thì quá mạo hiểm. Hơn nữa Tinh Vân chỉ là “chó ngáp phải ruồi” thôi.”
Ưng Túc nhướng mày nói: “Ở đâu ra nhiều ruồi để ngáp như vậy? Chúng ta không có nhiều chiến binh tài ba thiện xạ như Amy nhưng có rất nhiều người có thể núp bắn như Tinh Vân. Hơn nữa chúng ta cũng không thể xem thường phụ nữ được.”
Ưng Túc nói đến đây liền nháy mắt quay mặt đi dán mắt vào màn hình điều khiển. Đoàn Nam Phong biết không thể can nổi Ưng Túc, cũng như không thể xem thường cách đánh du kích cho nên đành im lặng. Trong lòng anh lúc này chỉ nghĩ đến người phụ nữ của mình đang cầm súng ra trận. Nếu lỡ cô ấy bị thương thì phải làm sao? Thật hết cách với độ liều mạng của Tinh Vân.
Nói xong với Đoàn Nam Phong, Ưng Túc liền bắt loa thông báo đến các máy phát tín hiệu khác của các nhóm đang tác chiến trên mặt trận. Ngay giây lát tất cả các nhóm đồng loạt rút quân tìm chỗ nắp vào và thực hiện kế hoạch bắn tỉa như cách của Tinh Vân. Nhờ vậy mà quân số của Ưng Túc được bảo toàn kha khá và cũng cầm cự được thêm một khoảng thời gian dài để chờ quân cứu viện.
“Thời gian ở trường quân sự, cậu thực sự đã học được rất nhiều.” - Đoàn Nam Phong nhìn bản lĩnh chỉ huy của Ưng Túc trên chiến trường thì liền vỗ vai khen ngợi.
Sau một lúc nằm sấp ngắm bắn thì mặt mày ai cũng lấm lem bùn đất và ngay khi sắp tiêu diệt hết quân của Hamza hiện có trên chiến trường thì tiếng máy bay ù ù trên đầu họ liền xuất hiện. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn lên thì thấy kí hiệu đôi cánh trắng của không quân Mĩ.
- --
Chúc cả nhà ngủ ngon. Xin cám ơn vì các bạn đã luôn ủng hộ mình nha. Chúng ta sắp đi đến hồi kết của truyện rồi. Cố lên nào các tình yêu! Thật buồn vì sắp phải chia tay các bạn. Mong rằng các bạn đừng quên Hạc Giấy nhé!