Chỉ tiếc rằng bốn người họ không hiểu tiếng Ả Rập và nơi này chưa tìm thấy ai biết nói tiếng Anh cho nên bọn họ không có cách nào để biết mình đang ở đâu và làm sao để rời khỏi đây. Cho nên đành chịu nán lại nơi này lâu hơn một chút để tìm cách quay về Siwa tìm thêm viện binh đến cứu Amy và Tinh Vân.
Ngày hôm đó, khi đám đốc công bị thương tả tơi thì đám công nhân khu mỏ được một ngày nghỉ ngơi. Quà cáp bánh trái của đám công nhân này cũng rất nhanh được mang đến chỗ của Lập Thế Khang. Tuy chỉ là vài ba trái khô quả dại nhưng so với nhịn đói thì cũng thật tốt.
Lập Thế Khang nhướng mày ra hiệu cho Đoàn Nam Phong đến lấy lộc của mình. Anh vừa ăn một quả dại mà anh chẳng biết tên là gì, vừa nói: “Có ăn thì ăn đi, lộc của nhà họ Lập không phải ai cũng được hưởng đâu.”
Đoàn Nam Phong cầm lấy một quả dại đặt trên bàn trong căn phòng sơ sài của bọn họ, nhìn ngắm đôi chút rồi nhếch môi hỏi: “Mày không biết đây là quả gì mà vẫn ăn sao? Không sợ độc hử?”
Lập Thế Khang hừ nhẹ một cái rồi đáp lại: “Mày nghĩ ai cũng tiểu nhân bỉ ổi như mày sao? Trong mắt của bọn người đó thì tao chính là anh hùng, không giống loại rùa rút đâu như mày.”
Đoàn Nam Phong nhìn quả dại chín mọng một lúc rồi đưa lên miệng cắn một miếng, vừa nhai vừa điềm tĩnh nói: “Mày không hiểu bọn họ nói cái gì mà biết bọn họ coi mày là anh hùng. Lập Thế Khang, mày cũng tự biết huyễn hoặc bản thân quá nhỉ?”
Lập Thế Khang vừa nhai quả ngon vừa nhúng vai nói: “Ngôn ngữ thân thể đó, mày có nghe qua chưa? Giống như tao đâu cần nói gì với mày thì mày cũng hiểu tao khinh mày mà.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền ném cho Lập Thế Khang một cái lườm sắc bén. Tuy nhiên dù thế nào cũng không thể phủ nhận nhờ uy vũ của Lập Thế Khang mà hôm nay anh có trái ngon ăn.
“Cũng coi như mày có chút hữu dụng.” - Đoàn Nam Phong vừa ăn vừa nhìn Lập Thế Khang khen tặng một câu lạnh tanh.
Lập Thế Khang liếc hắn một cái rồi tiếp tục mỉa mai: “Cái loại giống như mày mà cũng lấy được vợ sao?”
Đoàn Nam Phong không thèm nhìn hắn, nhướng mày nói bâng quơ: “Cái loại như mày mà có thể lấy được Amy thì chắc chắn là dùng thủ đoạn bỉ ổi rồi.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười đáp lại: “Mày thấy tình cảm của Amy dành cho tao giống như dùng thủ đoạn lắm sao?”
Đoàn Nam Phong nhúng vai điềm tĩnh nói: “Tao không quan tâm chuyện tình cảm của người khác nhưng nếu thật sự Amy vì mất trí nhớ mà vô tình trở thành thiên kim nhà họ Đoàn thì tao sẽ cho qua chuyện này nhưng nếu mày và cô ta âm mưu cái gì thì tao quyết không bỏ qua.”
Lập Thế Khang nghe xong liền cười đến sặc. Anh mỉa mai nói: “Đoàn Nam Phong, mày vẫn không ý thức được hoàn cảnh của mày hay sao? Chờ mày về được Mĩ thì hãy nói. Còn ở đây thì tao vẫn là lão đại đấy. Mày còn đang ăn lộc tao ban đó. Biết không hả?”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, mỉa mai trở lại: “Đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này mà mày vẫn còn muốn làm lão đại sao?”
Lập Thế Khang nhướng mày đáp: “Đương nhiên rồi. Lập Thế Khang tao là người có bản lĩnh, có năng lực dẫn đầu. Đi đến đâu thì tao cũng đều tỏa sáng trên đầu của người khác.”
Đoàn Nam Phong nghe câu nói tự đắc và mang ý ám chỉ của Lập Thế Khang thì liền đáp lại: “Hay lắm đó. Tao thấy mày rất có năng khiếu ngồi tù. Vô trong tù rồi cũng có thể làm đại bàng. Cũng không tệ.”
Lập Thế Khang nghe xong liền ngớ người hỏi lại: “Ngồi tù cũng cần năng khiếu sao?”
Đoàn Nam Phong cười cười giải thích: “Lập tổng là nhân tài xuất chúng, cái gì của ngài cũng là năng khiếu Trời ban. Việc ở tù chắc cũng như vậy.”
Lập Thế Khang biết Đoàn Nam Phong nói móc mình, lại còn rủa mình cho nên anh liền tức giận gắt lại: “Đoàn Nam Phong, mày cầm tinh con quạ hả?”
- --
Mong các bạn bấm like đầy đủ để không anh hưởng đến quá trình đón bão của mọi người.