Anh giật mình ngẩng lên thì nhìn thấy Tinh Vân bị treo lơ lửng. Anh hoảng hốt đến xanh cả mặt khi nhìn thấy đuôi con rắn bay đang siết lấy cổ vợ mình càng lúc càng chặt. Lúc này Tinh Vân đã không còn cử động được nữa. Cô như cái xác vô hồn bị treo trên cây.
Đoàn Nam Phong thấy vậy liền đưa súng lên bình tĩnh nhắm bắn vào đầu con rắn ở trên cây cao hơn mười mét. Viên đạn bay xoáy chuẩn xác găm vào ngay đầu con rắn khiến nó há miệng lên một cái rồi nới lỏng đuôi quẫy mạnh trong hoảng hốt trước khi rơi xuống.
Cổ của Tinh Vân lúc này cũng theo đó mà được thả lỏng hơn nhưng vì bị siết cổ quá lâu cô hiện không còn hơi thở và cử động được nữa. Đoàn Nam Phong đưa tay ra đón lấy thân nàng từ trên cây rơi xuống. Cả người anh cứng đờ vì sợ hãi. Anh run rẩy đưa ngón tay lên mũi cô thì biết được Tinh Vân đã không còn hơi thở nữa. Người anh như chết lặng. Anh sững sờ liên tục lắc đầu hét lên: “Không! Không phải! Không phải như vậy!”
Anh liên tục vỗ vào má cô và gọi tên cô nhưng cô không hề nhút nhích, một chút phản ứng cũng không có. Đoàn Nam Phong bắt đầu sợ hãi. Chưa bao giờ trong đời, anh lại cảm thấy sợ hãi như lúc này. Người phụ nữ anh yêu như sinh mạng đang nằm bất động trong tay anh không một hơi thở thì anh phải làm sao?
Anh đau đớn ôm Tinh Vân vào lòng, đôi tay dính máu run lên vuốt lấy tóc cô kêu khóc: “Tinh Vân! Tinh Vân!”
“Tỉnh dậy!”
“Em tỉnh lại cho tôi.”
“Ai cho phép em chết trước tôi?”
“Tôi đã từng nói nếu hai chúng ta có một người phải chết thì nhất định không phải là em.”
“Tại sao?”
“Tại sao em dám bỏ tôi mà đi?”
Tiếng khóc lẫn tiếng nấc của anh hòa lẫn vào nhau. Con tim này của anh cũng bởi đau khổ và sợ hãi mà đập rất nhanh, rất mãnh liệt. Anh liên tục lây thân thể cứng đờ của Tinh Vân, cúi đầu xuống ôm lấy cô mà rưng rức khóc, áp mặt vào người cô mà rung rẩy. Ngay lúc này, anh mới phát hiện tim của Tinh Vân còn đập, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn đập.
Mắt Đoàn Nam Phong liền sáng lên. Anh đặt cô nằm xuống đất và bắt đầu lấy tay ấn mạnh vào ngực cô. Miệng không ngừng thổi khí vào miệng Tinh Vân. Anh kiên trì hô hấp cho cô đến gần một tiếng.
Cuối cùng Tinh Vân cũng có lại hơi thở. Cô từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi xanh mét của anh đang như hé lộ ra tia hy vọng. Anh ôm cô vào lòng, vừa cười vừa khóc. Đủ thứ tâm trạng trộn lẫn vào nhau. Anh không dám tưởng tượng anh phải đối mặt như thế nào nếu cô thực sự ra đi.
Tinh Vân giơ cánh tay yếu ớt lên chạm vào mặt anh mà cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Không ngờ, Đoàn Nam Phong ở trước mặt cô không phải là mơ. Cô nghe rõ, nghe rõ tiếng tim đang đập mãnh liệt của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh đang truyền qua cho cô.
“Không sao, không sao rồi.” - Đoàn Nam Phong vui mừng khôn siết nói trong tiếng thở hồng hộc của sự căng thẳng chưa kịp tan biến.
“Tinh Vân của anh luôn gặp may mắn.”
Tinh Vân mệt mỏi nằm trong vòng tay anh để mặc anh bế cô quay lại lều. Những tia sáng của ngày mới cuối cùng cũng đến. Cứ ngỡ ngày mai là một ngày tươi sáng nhưng khó khăn luôn cứ đến liền kề để thử thách con người.
Bởi vì bọn rắn quá đông, mà đoàn người sức cũng dần kiệt đi cho nên cuối cùng Đoàn Nam Phong đành hạ lệnh cho mọi người đốt lửa để đuổi chúng đi. Bởi vì bọn họ đốt lửa cho nên đã khiến cho lính biên phòng của hai nước biết được. Một cuộc chiến mới lần nữa đang chờ họ phía trước.
- ---