Bà Dora và ông Nhất Phương thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế động viên ông Duy Lân và Lập Thế Khang: “Bà thông gia là người mạnh mẽ, chắc chắn sẽ vượt qua được ải này. Mọi người đừng quá lo lắng.”
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ bước ra ngoài hạ khẩu trang xuống rồi cất tiếng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Tất cả mọi người liền đứng dậy vây quanh ông. Bác sĩ mỉm cười từ tốn nói: “Bệnh nhân tạm thời đã qua thời kỳ nguy hiểm. Ruột đã được rửa sạch, trong vài ngày tới có lẽ chưa ăn uống được nhiều. Người nhà chú ý cho bệnh nhân ăn đồ loãng và để bệnh nhân nghỉ ngơi, trách đả kích tinh thần của bệnh nhân.”
Lập Thế Khang nghe xong lời của bác sĩ thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng anh cũng được nhấc lên. Amy cũng mỉm cười cầm chặt tay anh nói: “Thật là tốt quá!”
Dương Duy Lân và con trai mình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi, bà ấy không sao rồi.”
Bà Dora và ông Nhất Phương vì vậy cũng thảnh thơi ra về. Từ sau khi hai ông bà đăng ký kết hôn, bà Dora và Dorothy cũng chuyển sang biệt thự lớn nhà họ Đoàn để sống. Mặc dù Đoàn Nam Phong không vui nhưng anh cũng không cách nào khuyên nhủ ba mình. Dù sao thì bà nội anh cũng đã già, có thêm người ở cùng cũng là một việc tốt.
Đêm hôm đó, Amy và Lập thế Khang ở lại trong bệnh viện để trông chừng bà Dạ Lan. Bà Dạ Lan vẫn còn hôn mê cho nên hai người họ luôn túc trực bên giường để chờ bà tỉnh lại.
“Amy, em nằm lên sofa nghỉ môột chút đi.” - Lập Thế Khang nhẹ nhàng nói.
Amy ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc sofa trong phòng bệnh. Cô gối đầu lên chân anh, đưa tay xoa má anh, khẽ trách: “Anh xem, râu còn chưa cạo, mặt mày hốc hác. Nhìn không còn đẹp trai chút naào. Mau trả lại một Lập Thế Khang điển trai cho em.”
Lập Thế Khang phì cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô, vui vẻ nói: “Anh không đẹp trai, em sẽ không thích nữa sao?”
“Đúng đó.” - Amy đáp nhanh, đáp phũ.
Lập Thế Khang bĩu môi chê trách: “Thật là háo sắc!”
Amy nhướng mày đáp lại: “Vậy từ giờ em yêu anh vì tiền.”
Lập Thế Khang đang chơi đùa với những lọn tóc đen của cô, buộc miệng hỏi: “Vì sao em cứ thích nhuộm tóc đen và đeo kính sát tròng màu đen?”
Amy mỉm cười chậm rãi đáp: “Lúc em chưa nhớ lại, em cứ nghĩ bản thân mình nên có chút gì đó giống ba em. Gương mặt em không có một nét Á nào cho nên em phaải biến mình giống ông ấy để người ta biết em là con ông ấy.”
“Ngu ngốc!” - Lập Thế Khang nghe Amy nói ra lý do thì liền ngắn gọn phán hai tiếng.
Amy xị mặt nói: “Anh vốn có mái tóc đen và đôi mắt đen đẹp như vậy thì làm sao hiểu được người khác thích màu mắt và màu tóc của anh biết bao.”
Lập Thế Khang cười cười vuốt đôi má cô, nhẹ giọng nói: “Màu mắt và màu tóc của em rất đẹp. Hãy để tự nhiên đi.”
Amy khẽ gật đầu nói: “Sau này em sẽ để màu mắt và màu tóc tự nhiên, vì em muốn nhớ về ba mẹ mình. Họ đều là người Bắc Âu cho nên màu tóc đều là cái màu bạch kim óng ánh này.”
Nghe Amy nhắc về ba mẹ cô, Lập Thế Khang bất giác chột dạ, dù không muốn đối diện với bi thương của gia đình cô nhưng anh vẫn phải hỏi cô: “Amy, em có trách chuyện mẹ anh năm đó đã ra tay đốt nhà và hại chết mẹ em hay không?”
Chuyện mẹ của Lập Thế Khang ra tay tàn độc, anh đã nói với cô. Lúc đầu cô cũng rất đau lòng và căm ghét bà Dạ Lan nhưng về sau hồi tâm nghĩ lại thì cô lại nghĩ khác: “Vậy anh có ghét em vì cứu em mà ba anh mất mạng hay không?”
Lập Thế Khang nghe câu hỏi của Amy thì liền lắc đầu nói: “Không.”
Amy mỉm cười nhìn anh, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng cô: “Em biết là không. Bởi vì nếu anh ghét em thì anh đã không phải đau khổ dằn vặt khi em chết đi, cũng sẽ không vì em sống lại mà nhất định chiếm lấy. Anh không những không ghét em mà còn yêu em mặc dù cái chết của ba anh là do em gián tiếp gây ra.”
- -- LIKE CÀNG NHIỀU BÃO CÀNG SỚM.