Tinh Vân nghe hắn đồng ý liền nhanh miệng nói: “Cái gì cũng chịu.”
Đoàn Nam Phong cực kỳ đắc ý, trong lòng cũng đầy phấn khích, cười gian manh đưa điều kiện: “Em biết tôi muốn gì mà.”
“Thôi rồi, lại mắc bẫy của hắn nữa rồi.” - Nghe xong điều kiện của hắn Tinh Vân liền tự nhủ. Cô xụ mặt rũ vai lắc đầu suy nghĩ bằng thái độ liều lĩnh: “Dù sao cũng là chuyện sau này. Giờ ôm thanh kiếm trước đã.”
Đoàn Nam Phong không cho cô cơ hội vui lâu liền nói: “Thời gian em có thanh kiếm bằng thời gian tôi làm em.”
Tinh Vân lại lần nữa xụ mặt xuống nhìn hắn lấy điện thoại ra xem giờ.Cô bĩu môi đau khổ nhủ thầm: “Cái tên này thật biết kinh doanh, mọi lúc mọi nơi đều nghĩ ra cách ép nàng thỏa hiệp. Thôi, kệ đi. Dù sao cũng không nên lãng phí thời gian với kiếm.”
Cầm thanh kiếm trên tay, Tinh Vân phấn khích nhìn sang Michael nháy mắt. Anh không hiểu cô làm cách nào thay đổi quyết định của Đoàn Nam Phong nhưng xem ra cô gái này rất thích kiếm cho nên anh liền giúp đỡ và tận tình chỉ bảo cho cô.
Nhìn cô thành thạo tra kiếm vào bao và rút kiếm ra nhanh chóng khiến Michael rất hài lòng. Ông nói động tác này nhiều người phải luyện hơn một tháng trong khi Tinh Vân chỉ tập vài giờ. Đúng là thiên phú.
Nghe Michael tán thưởng mình thì Tinh Vân thích lắm. Cô quay sang nhìn Đoàn Nam Phong nhướng mày đắc ý. Sau đó Michael dạy cô cách đánh những chiêu thức đơn giản. Càng luyện tập cô càng say mê. Michael thì tấm tắc khen ngợi cô là nhân tài kiếm đạo. Đoàn Nam Phong cũng không ngờ Tinh Vân học đánh kiếm giỏi và nhanh như vậy.
Sau đó cô liền được đưa trở lại phòng ban đầu với các sát thủ chuyên nghiệp. Michael liền giới thiệu cô cho mọi người như là sư muội nhỏ nhất. Nam Phong cười cười quay sang chọc cô: “Gọi tôi là sư huynh.”
Tinh Vân không cam tâm liền bĩu môi chê bai: “Sư tử thì có.”.
Đam Mỹ Hay
Đoàn Nam Phong nghe cô gọi mình là “sư tử” thì trừng mắt dọa cô: “Bé con, bây giờ còn dám ví tôi là thú hoang nữa đấy.”
Tinh Vân híp đôi mắt còn lại một nửa nhìn anh thách thức: “Chưa biết ai giỏi hơn ai.”
Sau màn đấu mắt với hắn, Tinh Vân cũng quay lại thực tại ở phòng luyện kiếm. Cô bắt đầu được phân cặp và đánh kiếm với một sát thủ khác. Tập luyện một lúc thì họ được cho ăn. Món ăn đơn giản là cơm nắm chấm muối vừng nhưng nhìn ai ăn cũng rất ngon. Sau khi nghỉ ngơi dọn dẹp thì lại tiếp tục luyện tập. Tinh Vân tập luyện say mê cho đến tối mới chịu ra về.
Trên đường đi cô vừa cười vừa nói rất vui vẻ, không còn giữ bộ mặt bí xị như mấy ngày trước. Đoàn Nam Phong nhìn thấy vậy thì cảm giác trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Anh mỉm cười hỏi: “Bé con, em muốn về biệt thự của bà nội hay tổ ấm của chúng ta?”
“Tổ ấm sao? Ý hắn là Nebula hả?” - Nàng nghĩ nghĩ một lúc lại nói: “Ba tôi nói tôi phải ở nhà trông chừng nhà. Đồ ăn mẹ tôi làm để trong tủ lạnh vẫn chưa ăn hết. Tôi không về nhà không được đâu.”
Đoàn Nam Phong nhìn cô thành thật nói ra mấy lời này thì liền cười nói: “Vậy sau khi cưới nhau, chúng ta quay về Nebula cũng được.”
Cô tròn mắt nhìn hắn, nhắc nhở: “Cưới sao? Tôi và anh chia tay rồi. Anh quên rồi sao?”
Đoàn Nam Phong cười nói: “Anh không quên. Nhưng em sẽ đổi ý thôi.”
“Anh lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy?” - Tinh Vân bĩu môi hỏi lại.
Đoàn Nam Phong không trả lời cô, chỉ cười cười như đang âm u chuyện gì đó động trời, rồi lái xe thẳng về nhà họ Cao.
Khi xe vào trong sân vườn rộng lớn của nhà họ Cao, Tinh Vân vui vẻ bước xuống xe. Cô không quên chớp chớp mắt nói tạm biệt Đoàn Nam Phong. Sau đó còn hào phóng chúc anh ngủ ngon rồi tí tởn bước vào cửa chính mở khóa đi vào. Nhưng Đoàn Nam Phong nào có phải tượng đá tu hành đắc đạo. Khi cô chuẩn bị đóng cửa lại thì đã bị một bàn tay rắn chắc giữ lấy cửa. Nụ cười ma mãnh lóe lên khiến Tinh Vân e sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh giả vờ cười nói: “Đoàn tổng tài, anh còn quên thứ gì sao?”
Đoàn Nam Phong không nói gì chỉ cười hì hì nhìn cô giả nai. Tinh Vân thấy vậy liền nói đãi bôi: “Hay là vào ăn tối rồi hãy về.”
Đoàn Nam Phong trầm giọng, nheo mắt hỏi: “Bé con, em giả ngơ xong chưa?”
“Đoàn tổng, anh nói gì vậy?” - Nàng lại giả vờ cười lộ ra hàm răng ngọc xinh đẹp. Đoàn Nam Phong quay lưng đóng cửa lại, sau đó liền tiến lại chỗ Tinh Vân. Hắn tiến một bước, nàng lùi một bước cho đến khi gần sát sofa thì hắn thuận thế đẩy nàng nằm xuống. Trống ngực Tinh Vân đập thình thịch lắp bắp nói: “Đoàn tổng, có gì từ từ nói.”