Mục lục
CHỊ VỢ, ANH YÊU EM( H+) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ tiếc, Nam Phương đã từ chối anh. Lúc đó anh cũng không thấy buồn và câu chuyện có lẽ cũng sẽ chỉ là như thế nếu mẹ của Nam Phương không đột ngột qua đời.



Lần này Nam Phương lại từ chối anh, không, chính xác là cô ấy đã bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân của hai người. Cay nhất chính là anh không hiểu vì sao lần này anh lại thấy khó chịu đến mức mất bình tĩnh mà đập bàn như vậy. Không phải chỉ có buồn mà còn có cảm giác của thất bại, bất lực, hụt hẫng và mất mát đi thứ gì đó vừa hư lại vừa thực.



Giai điệu của bài hát cứ nhẹ nhàng vang lên nhưng nó như những mũi dao khoét trúng tâm trạng của anh. Lâm Cát Vũ vừa lái xe vừa nghĩ ngợi vẩn vơ cho đến khi về nhà. Hai ngày cuối tuần, anh chẳng làm nổi chuyện gì, cứ bồng bềnh trong mớ cảm xúc bòng bong của mình.



Đến cuối cùng, anh cũng ngồi bật dậy, cầm điện thoại gọi cho trợ lý: “Giúp tôi đến trường của Đoàn Nam Phương hỏi xem khu khảo cổ mà cô ấy đang làm việc là ở đâu?”



Người trợ lý vâng dạ rồi nhẹ nhàng cúp máy. Lâm Cát Vũ đứng sững người nhìn về nơi chân trời, nghĩ thầm: “Đoàn Nam Phương, nếu em coi chuyện tình cảm là một trò chơi thì tôi sẽ chơi với em tới cùng. Chúng ta sẽ cùng xem xem ai sẽ mệt trước?”



...



Vài ngày sau, Đoàn Nam Phong đang ngủ thì có điện thoại gọi như đòi mạng. Anh mở mắt ra thấy đồng hồ chỉ mới sáu giờ rưỡi. Anh lắc đầu ngán ngẩm nhưng vì thấy người gọi đến là Vương Minh Kỳ cho nên liền bấm nút nghe.



“Nam Phong, không xong rồi.” - Câu đầu tiên Vương Minh Kỳ nói với anh là câu nói trong hoảng hốt như thế này.



Đoàn Nam Phong nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”



“Sáng nay tôi vừa nhận được yêu cầu chuyển nhượng cổ phần của ba cậu cho con gái riêng của ông ấy.” - Vương Minh Kỳ rành mạch nói ra.



“Chuyển hết hay sao?” - Đoàn Nam Phong gấp rút hỏi lại.



“Phải.” - Vương Minh Kỳ xác nhận rất nhanh.



Đoàn Nam Phong cúp máy, cắn môi tức giận đấm một đấm thật mạnh lên tủ đầu giường. Tinh Vân giật mình mở mắt lấy áo khoác vào và quay sang hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”



Đoàn Nam Phong nhăn mày ôm trán đau xót nói: “Mẹ anh nói không sai, sẽ có lúc ông ấy mang cổ phần của Đoàn Thị đem cho con riêng.”



Tinh Vân vẫn chưa kịư hiểu chuyện gì thì đã bị Đoàn Nam Phong kéo ra khỏi nhà. Chiếc xe thể thao của anh lao nhanh như mũi tên phóng về phía biệt thự của nhà họ Đoàn. Tinh Vân ngồi trên chiếc xe mui trần, gió lạnh thổi qua tóc khiến cô thấy rùng mình.



“Nam Phong, anh chạy chậm chút, có gì từ từ nói.” - Tinh Vân hét lên trong tiếng gió.



Đoàn Nam Phong nghe lời vợ, giảm tốc độ lại rồi hít thở thật sâu để cố lấy lại bình tĩnh. Nếu sơ sẩy mất đi mười lăm phần trăm cổ phần này thì Đoàn Thị thực sự phải đổi chủ. Anh làm sao có thể không nóng ruột?



Chiếc xe thắng một tiếng két kinh người trước cửa biệt thự nhà họ Đoàn. Ông Nhất Phương từ sáng sớm cũng đã qua thưa chuyện với mẹ của mình. Mọi chuyện ông đều thu xếp ổn thỏa để mở đường cho mẹ con bà Dora bước vào nhà họ Đoàn chứ không phải laà nhất thời chuyển nhượng cổ phần.



Đoàn Nam Phong hùng hổ bước vào nhà, hai nắm tay nắm chặt thành quyền, anh nghiêm mặt nói: “Ba, chuyện này là như thế nào?”



Ông Nhất Phương vẫn điềm tĩnh uống trà cùng mẹ của mình, giọng điệu từ tốn ông chậm rãi nói: “Cậu chịu gọi tôi là ba rồi sao?”



Đoàn Nam Phong lộ vẻ bất mãn, quay mặt đi không đáp. Ông Nhất Phương lại nói tiếp: “Chuyện này rất dễ hiểu, tôi chuẩn bị kết hôn và chuyển cổ phần của Đoàn Thị cho con gái út của mình.”



Đoàn Nam Phong nghe xong như sét đánh ngang tai, anh lắc đầu nhìn ba mình như không thể tin được những điều vừa nghe: “Mẹ tôi vừa mới mất chưa đầy một tháng. Xương còn chưa lạnh mà ông đã vội vã kết hôn. Chuyện như vậy ông có thể làm được sao?”



Ông Nhất Phương vẫn bình tĩnh trả lời aanh: “Đúng ra tôi nên kết hôn từ khi mẹ cậu còn sống, như vậy thì sẽ dễ coi hơn.”



“Ông...” - Đoàn Nam Phong tức giận không nói nên lời.



Tinh Vân đứng cạnh anh cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nam Phong, anh hãy ngồi xuống từ từ hỏi ba xem chuyện gì?”



Đoàn Nam Phong nghe lời vợ, ngồi xuống trước mặt ba của anh, hỏi trọng tâm vấn đề cấp bách: “Mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị nếu bị chuyển nhượng cho người khác thì họ Đoàn sẽ không thể nắm số cổ phần đủ để tôi làm chủ tịch. Ông làm như vậy là muốn Đoàn Thị đổi chủ có phải không?”



“Nhất Phương, con đem cổ phần cho ai?” - Bà nội anh nghe xong cũng kinh ngạc lên tiếng.



Ông Nhất Phương nhẹ nhàng quay snag mẹ mình giải thích: “Con đem mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị cho con gái út của con. Con bé xứng đáng được nhận những thứ thuộc về nó.”



“Buồn cười!” - Đoàn Nam Phong lên tiếng cắt ngang lời ông rồi liên tục chất vấn:



“Đoàn Thị vốn là của nhà họ Đoàn, đứa con riêng vô thừa nhận của ông lấy tư cách gì nắm giữ cổ phần của tập đoàn? Bao nhiêu năm qua Đoàn Thị do một tay Đoàn Nam Phong tôi gây dựng, bây giờ giá cổ phiếu đang lên cao, giá trị của cổ phần của tập đoàn là con số khổng lồ thì ông lại mang cho con riêng của mình. Nó có đóng góp gì cho lợi ích của Đoàn Thị hay không?”



“Đoàn Nam Phong, cậu đừng quá đáng. Dù thế naào thì con gái út của tôi cũng là con cháu của nhà họ Đoàn. Cổ phần của Đoàn Thị cũng phải được chia cho nó. Nay tôi lấy cổ phần của mình cho con mình thì có ảnh hưởng gì đến cậu? Cậu vẫn nắm giữ ba mươi ba phần trăm cổ phần của Đoàn Thị đó thôi.” - Ông Nhất Phương lúc này đã bắt đầu nóng giận bật lại.



Đoàn Nam Phong liền lên tiếng tranh cãi: “Ba mươi ba phần trăm cổ phần là do tôi dùng tiền của mình mua lại. Ngay cả Nam Phương cũng không có được đến mười lăm phần trăm cổ phần thì con riêng của ông có quyền gì nắm giữ cổ phần nhiều như vậy? Nếu cô ta ngu xuẩn mang cổ phần bán đi thì khác nào đem công sức của tôi đổ sông đổ bể. Tôi vì Đoàn Thị bôn ba bao nhiêu năm qua, ông có từng nghĩ đến hay không? Nam Phương vì hôn sự không thành bỏ nhà đi ông có từng quan tâm không? Nay mẹ tôi vừa qua đời thì ông liền mang cổ phần đem cho con riêng. Việc làm bất nhân bất nghĩa như vậy mà ông cũng có thể làm sao?”



Ngay khi những lời nóng nảy của anh vừa dứt thì tách trà nóng trên tay ông Nhất Phương đã hất hết lên mặt anh.



- ---



Hi các tình yêu, vi bộ truyện này đã đạt 4 triệu lượt đọc trên Noveltoon/Mangatoon cho nên Hạc bão bốn chương nhé. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình bằng cách bấm like nha. Khi nào mỗi chương đủ 200 like Hạc sẽ đăng tiếp chương mới. Khi đủ 150k like thì mình sẽ bão tiếp 15 chương nhé. Xin cám ơn sự ủng hộ của các bạn nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK