Hoàng Gia Khiêm lắc đầu, miễn cưỡng đi lên lầu. Cả thế giới này đều ăn hiếp anh. Đúng là hiền lành thì thua thiệt mà. Hai cái thằng Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ láu cá đó đẩy con thỏ mít ướt cho anh thì thôi đi. Giờ anh chỉ nổi giận với nó một cái đã bị vú nuôi của mình lên lớp, bắt đi xin lỗi cô ta. Ai đời đường đường là tổng tài của Hoàng Thiên lại đi năn nỉ dỗ ngọt phụ nữ. Thật là chuyện chưa từng nghĩ đến nói chi làm. Còn cả mẹ nuôi nữa, cứ nghĩ đến Tinh Vân là khóc sưng mắt. Vậy mà anh ở đây mắng vợ kẻ thù thôi cũng không được. Thế gian còn đạo lý hay không? Thật là quá đau đầu mà.
Hoàng Gia Khiêm đứng trước cửa phòng Yên Di, tần ngần muốn vào lại thôi. Đến khi nghĩ thông, quyết định đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa không khóa tự mở ra. Hoàng Gia Khiêm tò mò bước vào trong.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng có cái giường to nằm giữa phòng. Trên giường, một con thỏ mặc váy màu trắng ngắn đến đùi nằm sấp miệt mài băng bó ngón tay đang hớ hên lộ ra cái quần lót màu trắng có hình con vịt màu vàng chói mắt.
Hoàng Gia Khiêm không rung động cũng không đỏ mặt mà ngược lại anh còn tự nhiên đến đét vào mông của Yên Di một cái rõ kêu. Yên Di đang mải mê chiến đấu với bông băng thuốc đỏ nên không biết anh vào phòng, lại cộng thêm bất ngờ bị đánh cô liền vùng người ngồi dậy. Mắt thấy Hoàng Gia Khiêm thì cô lại cụp người xuống.
Bàn tay cô quấn cả đống bông băng vẫn không ra hình dạng gì, Hoàng Gia Khiêm lắc đầu chậc lưỡi ngồi xuống bên cạnh cô, khéo léo dùng thuốc rửa vết thương sát khuẩn cho cô, sau đó tỉ mỉ băng lại. Yên Di chăm chú nhìn mặt ông chú ở góc độ gần không chớp mắt, thì ra là đẹp trai như vậy.
Hoàng Gia Khiêm không ngẩng mặt lên, chỉ nghiêm giọng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Yên Di bất ngờ bị nói đến liền ngượng ngùng rút tay lại không dám ở gần ông chú này lâu hơn.
“Dì Thư kêu tôi lên gọi cô xuống ăn xôi vị.” - Hoàng Gia Khiêm nhìn con thỏ nhỏ phụng phịu hai mắt đỏ lên vì uất ức khóc thì liền muốn đến véo vào hai cái má của cô cho thật đau để cô khóc thêm một hồi nữa nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi.
“Tôi thật sự không biết gì về Tinh Vân cả. Lúc tôi vừa từ Trung Quốc về thì có nghe người làm nói chị ấy bị anh ấy nhốt trên phòng. Đêm đó khi tôi đang ngủ thì nghe có âm thanh huyên náo. Lúc bước ra ngoài xem thì thấy có xe cấp cứu đến. Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa vì sau đó anh ấy cũng không về nhà. Rồi các người đến bảo tôi đến đây ở.” - Yên Di lí nhí kể lại, giọng điệu không thể thành thật hơn.
Hoàng Gia Khiêm chỉ ném cho cô ba chữ: “Tôi biết rồi.” - Sau đó anh quay mặt đi ra ngoài. Yên Di ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Lúc ngồi vào bàn ăn, con thỏ nhỏ Yên Di lại phút chốc biến thành con heo tham ăn. Biến hình rất nhanh, chén liền một lúc hết nửa khai xôi vị ba màu. Hoàng Gia Khiêm và bà Thư được dịp mở rộng tầm mắt. Nhìn cô ăn say sưa dính mè khắp mặt mà anh buồn cười không chịu được nhưng anh vẫn ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Đói lắm sao?”
Yên Di vừa nhai vừa nói. Nói chứ không nhìn Hoàng Gia Khiêm, trong mắt cô chỉ có xôi vị mà thôi: “Ngon! Tôi thích.”
Hoàng Gia Khiêm lại nói thêm: “Vừa ngọt vừa béo, ăn nhiều sẽ thành heo đấy.”
Yên Di liền nói lại: “Ăn nhiều cho khỏe.”
Lại nhai.
Lại nói: “Thành heo càng tốt.”
Lại nhai.
Lại nói: “Sẽ không ai dám đánh tôi.”
Hoàng Gia Khiêm nhíu mày hỏi: “Cô thường hay bị người ta đánh lắm sao?”
Lại nhai, lại nói: “Hồi nhỏ, bạn bè thấy tôi còi cộc, đen đủi lại nhà nghèo nên hay bắt nạt.”
Lại nhai.
Lại nói: “Lớn một chút thì gặp cái đám người xấu các người trêu tôi.”
Hoàng Gia Khiêm lườm cô, xong lại nói: “Tôi là người xấu hay sao? Người xấu mà cho cô ăn nhiều như vậy hả?”
Hoàng Gia Khiêm tức mình giựt ngay miếng xôi vị đang đến miệng Yên Di khiến cái mỏ cô cũng bất ngờ đưa lên không trung. Bình thường Yên Di hay nhịn cho người ta bắt nạt nhưng đụng đến miếng ăn cô liền xù lông lên nhanh tay cướp lại thồn hết vô miệng. Ngay sau đó liền bị xôi vị chặn ở cổ đến phát nghẹn.
Hoàng Gia Khiêm hoảng hồn lấy tay vỗ vỗ ngực cô nhưng miếng xôi vẫn không lên không xuống cứ chặn ngay cổ khiến cô không thở được. Anh liền một quyền đánh mạnh vào lưng cô khiến cô phải nôn ra miếng xôi vị. Bà Thư đứng gần đó cũng hoảng lên chạy đi lấy ly nước cho cô. Sau đó bà vuốt ngực cô cho cô dễ chịu hơn.
Hoàng Gia Khiêm lắc đầu nhìn cô sau đó đứng dậy đi về phía bếp lấy cốc trà nóng. Thấy anh không có ý muốn ăn nữa Yên Di liền giả bộ quan tâm hỏi: “Anh không ăn nữa sao? Không ngon à?”
Hoàng Gia Khiêm cười cười nói: “Rất ngon nhưng để phần cho cô đó.”
Yên Di cười đến sáng lạn, hạnh phúc không gì bằng: “Vậy hả? Cám ơn anh nha.”
Nói xong nàng giơ tay lấy số xôi vị còn lại tiếp tục bỏ vô miệng nhồm nhoàm. Hoàng Gia Khiêm từ lắc đầu trở thành tròn mắt đứng hình trước con heo béo trắng này. Mới hai phút trước cô còn bị nghẹn xôi vị, bây giờ lại ăn ngon lành đến vậy. Bà Thư đứng bên cạnh nhìn thấy thì cười rất tươi, sau đó đến vuốt đầu cô giống như bà hay vuốt đầu con mèo mỗi khi cho nó ăn.
Hoàng Gia Khiêm quay lại bàn, đặt cốc trà xuống rồi cất giọng hỏi: “Cao Thừa Hiên không cho cô ăn à? Lại sang đây ăn sập nhà tôi.”
Yên Di vừa ăn vừa định mở miệng thì đã bị Hoàng Gia Khiêm chặn lại: “Khoan đã, ăn xong hãy nói. Lại bị sặc bây giờ.”
Nói xong câu đấy tự nhiên anh lại thấy có gì đó là lạ. Từ lúc nào anh lại quan tâm cho cái con thỏ bụng heo này không biết. Lúc mới vào cửa còn nghĩ sẽ chặt ngón tay của cô ta giao cho Cao Thừa Hiên. Vậy mà bây giờ lại còn lo cho cô ta bị sặc. Thật không hiểu nổi mình.