Hoàng Gia Khiêm đứng hình hai giây khi mũi anh gần như chạm vào đôi môi nhỏ ửng hồng của cô. Một lúc sau mới đỏ mặt quay đi chậm rãi nói hai tiếng: “Rất thơm.”
Dì Thư nhìn thấy cũng tủm tỉm cười quay mặt vào bếp.
Yên Di cứ vô tư lải nhải: “Tôi đã nhớ kỹ công thức rồi, lần sau sẽ mời anh và dì thư đến Cielo ăn món xôi vị tôi làm.”
Hoàng Gia Khiêm thấy cô ngốc đang nhìn thế giới màu hồng ngây ngô nói thì liền hỏi lại: “Cô nghĩ tôi và chồng cô thù oán cao như vậy, hắn sẽ mời tôi đến nhà ăn xôi vị sao?”
Vừa nghe xong, sắc mặt Yên Di rũ xuống như cái hoa héo: “Vậy thì phải chờ hai năm nữa. Sau khi tôi trả hết nợ thì mời anh và dì Thư đến nhà tôi, tôi sẽ làm cho hai người ăn. Nhưng mà...”
Hoàng Gia Khiêm thấy con thỏ liến thoắng này lại ngập ngừng thì có vẻ lạ nên hỏi tiếp: “ Nhưng mà thế nào?”
Yên Di chán chường nói: “Nhưng mà nhà tôi nhỏ lắm, sợ hai người không thoải mái khi đến thôi. Trước giờ cũng chưa từng có ai đến nhà tôi.”
Hoàng Gia Khiêm mỉm cười nhìn con thỏ nhỏ tự ti đang làu bàu, anh nghiêng đầu hỏi lại: “Vì sao phải là hai năm nữa?”
Yên Di chán nản thở dài: “Vì ba mẹ tôi thiếu nợ bà nội Cao cho nên bà muốn tôi làm cháu dâu của bà. Sau ba năm nếu tôi không có con sẽ thả cho tôi về và không tính nợ với nhà tôi nữa.”
Lúc này, Hoàng Gia Khiêm mới hiểu được mối quan hệ của cô và Cao Thừa Hiên. Thì ra là bị ép gả. Như vậy chưa chắc có thể lấy cô ra gây sức ép cho hắn được. Chỉ có thể gây sức ép cho bà nội của Cao Thừa Hiên. Hoàng Gia Khiêm liền nghĩ ra cái gì đó cho nên anh tiếp tục khai thác cô gái ngây thơ này: “Vậy nếu năm sau cô có thai thì sao?”
Yên Di nghe như nghe chuyện động trời động đất liền lắc đầu huơ tay nói: “Không thể nào. Tôi và Cao đại thiếu gia đó đã nói rõ ràng. Giữa chúng tôi đều là khó xử nên hoạn nạn cùng giúp đỡ lẫn nhau. Anh ấy và tôi không xảy ra chuyện gì hết. Để tránh khó xử chúng tôi hạn chế gặp mặt và nói chuyện cho nên tôi thực sự không biết việc của anh ấy.”
“Thì ra là vậy. Nếu vậy thì Cao lão phu nhân đối với cô như thế nào?” - Hoàng Gia Khiêm tiếp tục thăm dò.
“Rất tốt.” - Yên Di nhanh miệng đáp lại.
“Tốt như thế nào?” - Hoàng Gia Khiêm mỉm cười hỏi.
Con thỏ nhỏ da trắng môi hồng đang ăn xôi vị liền thành thật nói: “Bà hay đưa tôi đi lễ chùa cùng bà. Bà dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người. Bà còn bỏ tiền ra xây cất chùa chiền nữa.”
“Cao lão phu nhân là muốn cầu cháu cố sao?” - Hoàng Gia Khiêm phỏng đoán.
Yên Di xụ mặt xuống gật đầu: “Nhưng tôi chỉ có thể khiến bà thất vọng thôi.”
Hoàng Gia Khiêm nghe đến đây thì liền tủm tỉm cười. Trong đầu anh lập tức có một kế sách lợi hại.
...
Hoàng Gia Khiêm sau khi ăn xong liền lái xe về trung tâm New York, anh nhanh chóng cho người dò la ngôi chùa mà Cao lão phu nhân đang ở và gửi cho bà chiếc nhẫn cưới của Yên Di mà anh vừa dụ được. Con thỏ nhỏ ngây ngô, anh vừa hỏi mượn liền cởi ra đưa luôn không dài dòng không hỏi nhiều. Quả là đáng yêu!
Còn Yên Di thì vẫn vui vẻ hồn nhiên ăn xôi vị của cô. Dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn, anh ta sẽ không lấy luôn mà không trả lại cho cô. Mà cho dù không trả cũng không sao. Dù sao chiếc nhẫn cũng không ăn được, xin là cô cho liền. Còn ai mà đụng đến xôi vị của cô thì cô liều mạng với hắn ngay. Trời có sập xuống thì cũng không liên quan đến cô. Xôi vị ba màu vẫn là nhất. Haha... Người nào đó có cái suy nghĩ như “thằng bờm” vậy mà vui vẻ hết cả ngày. Cô không biết chiếc nhẫn cưới được khắc tên cô và Cao Thừa Hiên bên trong là vàng khối nguyên chất nạm hơn chục viên kim cương cao cấp thuần chất không tì vết có giá trị bằng bao nhiêu mâm xôi vị của cô. Thế mà chưa cần nói đến tiếng thứ hai cô liền tháo ra cho Hoàng Gia Khiêm.