Không khí tuy rộn ràng nhưng Tinh Vân không thể vui nổi. Cô và Amy trước sau vẫn trốn trong phòng bó gối nghĩ cách.
“Chị Tinh Vân, không lẽ chúng ta không còn cách nào khác?” - Amy thở dài hỏi.
Tinh Vân chậc lưỡi lắc đầu nói: “Từ hôm qua đến giờ em đã hỏi chị câu này rất nhiều lần rồi. Nếu mọc cánh bay thì cũng sẽ bị súng của Oda bắn rụng thôi.”
Amy lại tiếp tục thở dài nói sang chuyện khác: “Theo như chị nói thì tên Oda này cũng không phải hết thúc chữa nhưng mà làm vợ thứ mười một của hắn thì đúng là quá thiệt thòi cho chị rồi.”
Tinh Vân lắc đầu nói: “Chị không có nghĩ đến chuyện ở lại đây. Nhất định Bảo Vy sẽ đến cứu chị. Chỉ là... không biết khi nào thôi.”
Amy nghe xong cũng lắc đầu nói: “Chúng ta cứ chờ đợi như vậy cũng không phải cách. Hay để em đi dò la xem có ai biết anh Khang và anh Phong đang ở khu mỏ nào hay không?”
Amy nói xong liền bước ra ngoài mở cửa phòng. Khi cánh cửa vừa mở ra thì cô thấy có rất cháu bé đang mặc trên người những bộ quần áo đẹp đẽ. Bà Doja đứng phía sau bọn trẻ, nhẹ giọng lên tiếng: “Chúng tôi đến thăm nữ chủ nhân. Mấy đứa trẻ này là con của chủ nhân. Mẹ chúng không được phép tiếp cận phu nhân mới của ngài ấy cho nên đã sai con mang quà mừng đến. Chúng tôi không dám làm phiền cho nên đã không gõ cửa mà chỉ có thể đứng đây chờ.
Amy nghe ra giọng điệu của bà Doja đối với cô cũng đã thay đổi cho nên cũng không tỏ thái độ khó chịu gì với bà. Cô nhích người để bà và bọn trẻ vào trong.
Những đứa bé này rất có quy củ, chúng đứng xếp hàng ngay ngắn rồi từng đứa bước lên cúi đầu tặng quà và nói lời chúc bằng tiếng Ai Cập. Tinh Vân không hiểu được cho nên sau mỗi lời chúng nói bà Doja đều dịch lại cho cô nghe.
Tinh Vân mỉm cười rồi ôm từng đứa vào lòng yêu thương hôn lên má từng đứa từng đứa một.
Đoạn cô lại hỏi bà Doja: “Đây là nguyên tắc của nơi này mỗi khi chủ nhân của các người cưới vợ sao?”
Bà Doja liền cúi đầu nói: “Thưa bà, không phải ạ. Lễ trọng như thế này chỉ dành cho chủ nhân vào dịp năm mới hay lễ hội mà thôi.”
Tinh Vân liền nhíu mày hỏi lại: “Vậy tại sao bọn trẻ phải hành lễ này với tôi?”
Bà Doja liền mỉm cười đáp: “Bởi vì người là nữ chủ nhân của tòa thành này. Tối qua chủ nhân đã căn dặn xuống dưới như vậy. Đến ngày cử hành hôn lễ thì tất cả các phu nhân và bọn trẻ còn phải quỳ trước mặt người.”
Tinh Vân và Amy nghe xong liền sựng người không nói nên lời. Hai người họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Chuyên trang đọc truyện ( trùmtruy ện. O RG )
“Oda, lần này anh cũng chơi lớn quá rồi. Tôi vốn không định ở lại đây kia mà.” - Tinh Vân thểu não nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi đám trẻ theo bà Doja rời đi, Tinh Vân chỉ biết lắc đầu nhìn Amy. Amy cũng không biết phải nói gì, đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao đàn ông đã có vợ và nhiều con như vậy vẫn có thể nói yêu một người phụ nữ khác. Nếu không yêu những người trước đây thì vì sao lại để họ mang thai con của mình?
Amy nghĩ rồi lại nghĩ. Cái đầu nhỏ của cô trước sau cũng không thông nổi những chuyện quái đản ở nơi này. Ngoài trừ nhập gia tùy tục, chấp nhận những chuyện khác biệt với suy nghĩ của cô thì Amy không biết phải làm gì hơn.
Một lúc sau, áo cưới cũng được đưa đến. Với hôn lễ này, Tinh Vân hoàn toàn không có chút chờ mong. Họ muốn cô mặc áo cưới của người Hồi giáo thì cô mặc, muốn cô quấn khăn thì cô quấn khăn. Hoàn toàn không có chút ý kiến hay cảm xúc gì cả.
Đến khi mọi thứ xong xuôi, những người giúp cô thay trang phục mới mang một tấm kiếng lớn đến cho cô xem. Trong tấm gương kia là hình ảnh của Tinh Vân mặc một bộ váy dài chấm gót kiểu của người Hồi giáo vừa kín đáo vừa sang trọng. Toàn bộ mái tóc được giấu trong chiếc khăn choàng trắng đính hoa lấp lánh chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Đúng lúc này, Oda cũng kịp quay về tòa thành sau khi đi giải quyết rất nhiều công vụ để chuẩn bị cho chuyến nghỉ trăng mật dài ngày sắp tới.
- --
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!