Tinh Vân bị sặc khói quá lâu đã ngất đi và bị bế lên máy bay. Cô tựa người vào vòm ngực rắn chắc của người phục vụ tên Tiến có vết sẹo dài trên mặt. Người đàn ông nhếch môi cười, người nằm trong tay hắn là trái tim của Hoàng Thiên và sợi “dây chuyền mê hoặc”, cả hai vật báu này hắn đều có được. Thật là khiến người ta ngủ cũng phải cười.
Hắn quay sang nhìn nàng, dùng ngón tay nhẹ vuốt vào má nàng. Làn da căng mịn hồng hào xinh đẹp của nàng khiến hắn lưu luyến không muốn rời tay. Hắn say sưa nhìn ngắm nàng: “Đẹp quá, thật là quá xinh đẹp!”
Giây phút này hắn nổi lên tà tâm với nàng, liền áp môi vào môi nàng mút nhẹ. Sau đó hắn hôn xuống cần cổ trắng ngần của nàng. Càng hôn càng mê đắm. Lúc này, phía buồng lái báo về tình hình khẩn cấp bên ngoài khiến hắn không tiếp tục nữa mà chỉ nhếch môi cười: “Em sẽ là của tôi. Tôi cũng không vội một phút làm gì.”
Lúc này những chiếc máy bay của Lâm Thiên Vũ cũng từ cảng New York xuất phát đánh chặn máy bay của đối phương để cướp lại Tinh Vân nhưng Cao Thừa Hiên vốn rất thông minh, quỷ kế đa đoan đã lườn trước tình huống Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ sẽ đuổi theo và đánh chặn, cho nên hắn liền hạ lệnh chuyển hướng bay sang Québec và đáp xuống chiến hạm của hắn đang chờ sẵn ở cảng Québec. Sau đó, hắn đổi máy bay và thành công đánh tráo Tinh Vân lên một chiếc máy bay khác.
Ngay khi đoàn máy bay của Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ chặn bắt sống được chiếc máy bay đó thì bên trong ngoại trừ phi công thì không có người nào khác. Tin tức nhanh chóng được báo về Nebula. Đoàn Nam Phong tức giận đá chân gẫy cả lan can tàu rồi ôm đầu ngồi bệt xuống sàn tàu trong dáng vẻ bất lực. Tinh Vân cứ như vậy biến mất trước mặt anh khiến anh thực sự không sao chịu nổi.
“Bắt viên phi công đó cho tôi.” - Lâm Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh trong bộ đàm.
“Lâm tổng tài, viên phi công đã bị tiêm thuốc độc trước đó. Lúc chúng tôi gặp hắn thì hắn đã không còn thở. Máy bay rơi tự do cho nên chúng ta mới dễ dàng bắt được.”
“Thủ đoạn độc ác như vậy là của ai?” - Lâm Thiên Vũ thét lên lắc đầu chán chường.
Sau khi quân khủng bố rút đi, chiến hạm theo bảo vệ Nebula cũng lần lượt xuất hiện. Toàn bộ con tàu được sơ tán sang chiến hạm của Hoàng Thiên. Một chiến hạm khác của Hoàng Thiên cũng chở theo máy bay đến cứu chữa cho những người bị thương.
Sau làn khói mù mịt, Bà Minh đảo mắt khắp nơi, mắt bà nhanh chóng dừng lại trên người Bảo Vy đang nằm trong vòng tay bảo vệ của Ưng Túc. Bà thét lớn: “Bảo Vy! Nhanh! Sang đây.”
Bảo Vy giật mình, nhìn về phía bà. Sau đó cô từ trong người Ưng Túc băng qua đám hỗn độn bước nhanh về phía bà.
“Bác gái, ông ấy...” - Ưng Túc thấy vậy cũng chạy theo vợ, vừa nhìn thấy Lưu Viễn hắn liền cất tiếng hỏi.
Bảo Vy không nói gì, lập tức ngồi xuống áp tai vào ngực bệnh nhân, tay phải kiểm tra hơi thở, sau đó nhìn qua vết thương.
“Ưng Túc, về phòng lấy cho em cái túi thuốc của em.” - Bảo Vy ngẩng đầu lên, nói nhanh với chồng. Ưng Túc gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
“Bảo Vy, con phải cứu ông ấy. Bác không thể mất ông ấy lần nữa.” - Giọng bà Minh rưng rưng pha lẫn lo lắng và sợ hãi.
Bảo Vy, hai mắt tinh anh tỉnh táo trấn an bà: “Phải nhanh chóng liên hệ trực thăng đưa bác ấy vào bệnh viện để phẫu thuật lấy đầu đạn ra. Với tuổi tác của bác ấy thì khả năng hồi phục sẽ không được như người còn trẻ.”
“Bảo Vy, ý của con là ông ấy còn cơ hội.” - Bà Minh nghe xong như sống lại, hai tay giữ lấy tay Bảo Vy mừng rỡ.
“Hô hấp vẫn hoạt động, vị trí của viên đạn không phải ở vào chỗ hiểm. Chính xác hơn thì cháu cần kiểm tra kỹ mới biết được.” - Bảo Vy vừa nói vừa quan sát Lưu Viễn đang thở rất yếu.
Bà Minh vui mừng nói. Ta lập tức gọi chuyên cơ cho cháu. Nhanh, ông ấy bị mất quá nhiều máu sẽ không tốt.” - Sau đó bà cầm điện thoại gọi cho chuyên cơ của riêng mình cho Bảo Vy.
Ưng Túc dùng tốc độ nhanh nhất mang túi dụng cụ của Bảo Vy đến. Cô tiến hành sơ cứu và tiêm thuốc cho Lưu Viễn. Sau một loạt các động tác sơ cứu chuyên nghiệp, Lưu Viễn được đưa ra chuyên cơ của bà Minh và bay về bệnh viện New York. Tinh Nhật và Ưng Túc lúc này cũng theo bà và Bảo Vy đi đến New York.