Mục lục
CHỊ VỢ, ANH YÊU EM( H+) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập Thế Khang khá cao cho nên khi anh mặc âu phục thì không nhìn thấy được những múi cơ nở rộ, chỉ khi cởi áo ra thì những nét quyến rũ nhất của nam giới mới lộ ra.



Dorothy trước nay chưa từng tận mắt nhìn vào những nơi này của đàn ông cho nên cô tò mò đưa mắt từ cơ ngực xuống đến bụng của anh rồi lại từ chiếc bụng phẳng đáng tự hào ấy nâng lên tận bờ vai. Khi Lập Thế Khang cởi bỏ hẳn chiếc áo ra thì anh mới quyết định thức tỉnh cô bằng một câu nói: “Em muốn xem vết thương của anh hay muốn tranh thủ nhìn ngắm cơ thể của anh?”



Dorothy nghe xong cảm thấy giống như bị nghẹn. Cô liền thu hồi tầm mắt của mình lại và quay mặt đi. Lập Thế Khang đưa tay che miệng lại để nén tiếng cười lớn sắp bật ra. Dorothy chữa thẹn bằng cách đưa ngón tay chọc chọc bừa vào người anh, rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Không cho anh cười nữa.”



Lập Thế Khang cười cười đưa tay ôm cô vào lòng, mặt của Dorothy áp vào da thịt trắng hồng của anh, mát lành. Nhịp đập của trái tim anh tuy trầm ổn nhưng đôi lúc lại rạo rực. Dorothy lắng nghe nhịp tim của anh, vui thích ngả đầu vào ngực anh và đưa tay vẽ loạn trên bàn tay anh.



“Không cần xem vết thương nữa sao? - Sau một hồi ôm ấy, Lập Thế Khang hắng giọng hỏi kháy Dorothy.



Dorothy thích cảm giác được anh ôm đến mức không ngần ngại mà thẳng thắn nói rằng: “Em muốn được anh ôm thêm một chút rồi sẽ xem sau.”



Lập Thế Khang cười cười, đùa nghịch mái tóc cô rồi cúi người nói khẽ vào tai cô: “Anh không sao, vết thương cũng đã đỡ nhiều.”



Dorothy đưa mắt nhìn về phía bắp tay anh, cô thấy vết thương được băng bó cẩn thận và không có máu thấm ra bên ngoài nữa cho nên liền an tâm gật đầu: “Không còn đau nữa là được rồi.”



Đoạn cô lại chhậm rãi hỏi vào tai anh: “Bác sĩ nói khi nào thì anh có thể xuất viện?”



Lúc này người của Lập Thế Khang đã dính sát vào người Dorrothy, mặt của anh cũng cạ sát vào mặt của cô, nhẹ giọng thỏ thẻ vào tai cô hai tiếng: “Tuần sau.”



Nói xong anh liền quay mặt qua hôôn lên trán của Dorothy, rồi dần xuống mũi và cánh môi hồng nhuận của cô. Dorrothy cũng vòng tay ôm eo anh, xoa nhẹ lưng anh như cổ vũ cho hành động thân mật của người đàn ông.



Đến khi cánh môi của Lập Thế Khang khẽ ngậm lấn cánh môi của côô, Dorothy mới giật mình nói lớn: “Không được, em phải đi đánh răng.”



Lời vừa dứt, Lập Thế Khang liền bị cô đẩy qua một bên không thương tiếc rồi chạy ù vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.



Lập Thế Khang xuýt xoa vì Dorothy mạnh tay đẩy anh ra khiến vết thương bị đụng trúng. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp đi đánh răng của Dorothy thì anh chỉ biết cười.



Không khí bên trong phòng bệnh vui vẻ bao nhiêu thì cảm giác của người lặng lẽ đứng bên ngoài cũng lạnh đi bấy nhiêu. Lâm Cát Vũ cầm chiếc mặt nạ hoa hồng màu đỏ trong tay, đưa lên nhìn lại một lần rồi cột nó vào tay nắm cửa của phòng bệnh.



Xét cho cùng Dorothy và anh vốn chẳng có một chút quan hệ gì. Cô ấy có đôi mắt giống Amy thì sao? Có chiều cao tương tự Amy và dáng người nhìn từ sau giống Amy thì lại thế nào? Cô ấy vẫn không phải là Amy.



Nếu là Amy, cô ấy sẽ không cùng người đàn ông khác thân mật vui vẻ đến như vậy. Anh và cô gái mang tên Dorothy kia không có bất kỳ quan hệ thân thiết nào, vậy thì vì sao lúc này anh lại thấy lòng mình trống vắng?



Lâm Cát Vũ vừa bước đi vừa suy nghĩ. Ánh nắng của buổi sáng mùa hè tươi tắn đổ bóng trên sàn hành lang của bệnh viện, chiếu rọi rõ chiếc bóng cô đơn của anh đang di chuyển ra khỏi khu phòng bệnh cao cấp.



...



Tại một phòng bệnh khác, ánh nắng khẽ xuyên qua chiếc rèm màu trắng nơi cửa sổ lớn của phòng bệnh, chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp đang bị thương của người phụ nữ. Phía ngoài phòng khách, chồng cô đang có cuộc họp qua video với khách hàng. Cách hai tầng cửa, âm thanh không thể lọt vào bên trong khiến căn phòng bệnh của cô vẫn yên tĩnh tuyệt đối.



Sau giấc ngủ dài, người phụ nữ chậm rãi mở mắt,cô đã ngủ tử bảy giờ tối đêm qua đến tận mười giờ trưa ngày hôm nay. Chiều hôm qua, lúc mới tỉnh dậy lần đầu và nghe tin đứa bé bị mất, cô đã khóc ròng rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào mà bản thân cô cũng không biết.



Tinh Vân đưa bàn tay đang cắm ống của mình khẽ chạm nhẹ vào bụng dưới. Cảm giác đau ở phía bụng không sao nhiều hơn những vết thương của những mảnh pha lê cắm trên người cô nhưng lại khiến tim cô buốt giá. Đứa con này Đoàn Nam Phong muốn có từ khi hai người mới gặp lại nhau. Cố gắng lắm mới có thể mang thai, vậy mà đứa bé cứ đến rồi đi âm thầm không một tiếng động khiến cho lòng cô trống rỗng bi thương.



Mặc dù Đoàn Nam Phong đã cố gắng an ủi Tinh Vân nhưng cảm giác mất đi con của mình thì mấy ai chịu đựng nổi. Tinh Vân vừa tỉnh dậy thì nước mắt đã dàn dụa khắp mặt. Miếng băng gạc phút chốc cũng bị thấm ướt. Tinh Vân đưa tay lên mặt, khẽ tháo miếng băng ra. Miếng băng dính bị tháo ra kéo theo vô số tế bào da trên mặt khiến Tinh Vân không kiềm được mà kêu lớn. Miệng vừa xuýt xoa, tay vừa quơ quào tìm vật nắm để cơn đau chóng qua. Bàn tay động mạnh khiến cho chai nước biển treo phía trên đầu giường bị rơi xuống, vỡ tan tành.



- ---



Còn thiếu 5 bình luận nữa nhưng mình vẫn đăng chương mới cho các bạn đỡ hóng. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha. Hạc Giấy sẽ cố gắng hoàn chương nhanh nhất có thể. Cám ơn các bạn thời gian qua đã luôôn dõi theo những câu chuyện của mình. Đừng quên tìm mình tại Page Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy. Bởi vì trong thời gian tới mình chỉ đăng truyện tại Page cá nhân của mình thôi. Cám ơn các bạn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK