Đôi mắt đẹp của Osaze nhìn cô, có thừa chân thành và khẩn thiết: “Phương, ngày hôm đó anh đã đứng dưới cái nắng chói chang của sa mạc suốt năm tiếng đồng hồ, lại đứng dưới cái lạnh của sa mạc suốt cả đêm. Vậy mà em vẫn không chịu ra gặp anh. Những ngày sau đó anh có đến tìm nhưng vẫn không gặp. Chín tháng qu đi, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy em rồi.”
“Ngày mai, ngày mai anh và em sẽ đến đền thờ để pháp sư làm hôn sự cho chúng ta. Sau lễ, anh sẽ cùng em đi đăng ký kết hôn, có được hay không?” - Osaze nói trong sự kỳ vọng, bàn tay anh vẫn luôn giữ lấy bàn tay phải của Nam Phương. Chỉ có điều, cô không cảm thấy bất kỳ độ ấm nào, ngược lại chỉ có lạnh lẽo và xa cách.
Ngày hôm đó, Osaze quả thật đã chờ cô rất lâu ngoài cổng khu khảo cổ. Đoàn Nam Phương không phải không biết chuyện đó. Cô nhìn thấy và mọi người cũng nói cho cô biết sự hiện diện của anh ở ngoài cổng. Chỉ có điều, cô không muốn ra gặp anh.
“Osaze, anh đã kết hôn rồi. Hôn lễ rình rang tổ chức một ngày trước ngày hẹn của chúng ta. Do anh khéo sắp xếp hay do Thượng Đế trêu đùa tôi?” - Đoàn Nam Phương vừa nói vừa rút tay ra khỏi bàn tay anh.
“Phương, em phải biết đó chỉ là nghi thức. Anh chỉ yêu một mình em. Anh sẽ không qua bên nhà đó.” - Osaze khẩn thiết giải thích.
“Tôi không muốn nghe.” - Đoàn Nam Phương khó chịu kêu lên.
“Anh biết không nói trước với em chuyện này thì em sẽ khó chập nhận nhưng anh sợ nếu anh nói ra thì em sẽ không chịu kết hôn với anh. Chỉ cần em và cô ấy vào nhà cùng lúc thì sẽ không có phân chia tôn ti gì hết. Anh chỉ thừa nhận một mình em thôi.” - Osaze nỗ lực giải thích nhưng Đoàn Nam Phương vẫn bịt chặt tai mình lại.
Anh nhẹ nhàng kéo hai tay cô ra khỏi hai bên mang tai, cố gắng bình tĩnh giải thích: “Phương, em nghe anh nói. Anh thật lòng yêu em nhưng di huấn của tổ tiên về việc liên hôn với dòng họ Reda anh không thể không làm. Ba của anh đã không còn, anh là người duy nhất kế thừa tài sản của dòng họ Mohamed, anh chịu rất nhiều áp lực. Em có thể hiểu cho anh không?”
“Phương, nghe anh nói. Sự tồn tại của cô ấy không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Anh có thể thề trước thần Sidi cả đời không lấy thêm bất kỳ ai khác. Chỉ cần em đừng quan tâm đến cô ấy thì cô ấy sẽ không tồn tại trong lòng em.”
“Phương, em yêu anh có phải không?”
“Nói cho anh biết, em yêu anh có phải không?”
“Người cô ấy yêu là tôi.” - Đúng lúc này người đàn ông phía sau cô liền cất lên một câu đanh thép chắc nịch.
Ánh mắt Osaze liền dịch chuyển sang người đàn người cao ráo tuấn tú đang mặc bộ quần áo ở nhà với mái tóc còn ướt đứng phía sau Đoàn Nam Phương. Có lẽ đây là người đàn ông đứng tên thuê căn phòng đắt đỏ này, Osaze biết tên hắn nhưng anh không biết hắn có mối quan hệ gì với Nam Phương. Anh cũng không quan tâm bọn họ có mối quan hệ gì. Chỉ cần Nam Phương chịu nghe anh giải thích, chịu quay lại với anh thì chuyện gì anh cũng không để ý. Đó là lý do để anh đến tận nơi này tìm cô.
Lâm Cát Vũ ngang nhiên bước về phía cửa, anh đưa tay kéo Đoàn Nam Phương vào lòng, ánh mắt nhìn thẳng Osaze và lãnh đạm nói: “Tôi biết đàn ông Hồi Giáo các người có chế độ đa thê nhưng những người theo đạo Thiên Chúa như chúng tôi thì chỉ có một vợ một chồng. Cô ấy sẽ không chấp nhận chuyện đàn ông có hai vợ đâu. Cho nên anh đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
Osaze nghe xong liền bật lại: “Tôn giáo không ngăn cách được tình yêu của chúng tôi. Tôi và cô ấy đã từng bàn tính đến chuyện này. Người ngoài như anh không hiểu đâu.”
Lâm Cát Vũ đưa mắt nhìn Nam Phương, còn cô thì đưa mắt nhìn cả hai người đàn ông đang đứng trước mặt mình và bối rối không biết phải làm sao.
Lâm Cát Vũ cũng không chịu yếu thế liền cầm bàn tay trái của Nam Phương đưa lên trước mặt Osaze và nói rằng: “Anh có thấy cái gì trên tay cô ấy không? Đây là nhẫn đính hôn của chúng tôi. Cô ấy hiện tại là vợ của tôi. Anh khi không đến đây nói yêu vợ tôi thì tôi nên hiểu như thế nào?”
Osaze hơi tái mặt, anh đưa mắt nhìn Nam Phương, tay anh cầm lấy tay phải của cô, ngờ vực hỏi lại: “Phương, hắn nói có đúng không?”
Đứng trước mối quan hệ mập mờ và lộn xộn này, Đoàn Nam Phương thực sự không biết nên nói cái gì cho phải. Một người là bạn trai cũ, một người là chồng vừa ly hôn. Cả hai người đàn ông này giờ lại đang giằng lấy hai tay của cô kéo qua kéo lại khiến cô khó chịu cùng lúc rút cả hai tay ra, lớn tiếng nói: “Được rồi. Đừng có kéo tôi nữa. Cả hai anh, ai tôi cũng đều không thích.”
- --
Xin lỗi để các tình yêu chờ nha. Mấy nay đúng là bị phân tâm nên không có tinh thần viết lắm. Với lại truyện của mình tụt sao rồi, ngay cả lên app mình cũng nản nữa đó. Ai thả dùm 5 sao cho mình chút phấn khởi đi ạ.