Nghĩ ngợi một lúc Đoàn Nam Phong liền quay lưng rời đi. Khung cảnh đẹp đẽ tràn đầy sắc xanh mát, hai người cùng nhau ngồi uống trà trò chuyện vui vẻ, thêm một người như anh là thừa mà anh cũng không muốn phá hỏng không khí tâm giao này của bọn họ.
Lúc quay vào nhà, Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ mỗi người ôm một trái bưởi lớn. Vì trồng trong nhà kính nên cây cũng không quá cao, chỉ vừa tầm hái nhưng quả thì say trĩu cành.
Nhìn thấy hai quả bưởi to đùng đặt trên bàn, bà Minh liền chỉ cho Đoàn Nam Phong rồi nói: “Nam Phong, con nhìn xem có ngon hay không?”
Đoàn Nam Phong đang đeo tạp dề phụ bà bóc vỏ tôm cũng ngẩng lên nhìn. Ánh mắt anh chạm vào mắt Tinh Vân liền thu về nhìn sang trái bưởi nhận xét: “Trông rất ngon!”
Bà Minh liền nói: “Bảo Vy rất thích ăn bưởi. Tinh Vân à, ăn trưa xong con gọi Bảo Vy và Ưng Túc sang nhà ta chơi đi. Nếu tối nay có thể cùng nhau đón giao thừa thì vui biết mấy.”
Tinh Vân nghe theo lời bà liền gật đầu. Lâm Thiên Vũ cũng lao vào bếp phụ bà Minh nấu ăn và dọn cơm ra.
Bữa cơm trưa đơn giản với gỏi bưởi, thịt kho dưa cải, cá chiên và canh rau mồng tơi mà Lâm Thiên Vũ ăn đến ba chén cơm. Anh ăn nhiệt tình, không màu mè, không khách sáo. Còn Đoàn Nam Phong thì ăn từ tốn, cả buổi không nói câu nào, mắt cũng không nhìn Tinh Vân. Tinh Vân cúi mặt và cơm, chốc chốc lại kín đáo liếc nhìn sắc mặt của anh. Tất cả hình ảnh đều được ba mẹ Tinh Vân thu vào tầm mắt. Cả hai chỉ có thể thở dài trong lòng: “Bảo bối của họ đúng là yêu thích Đoàn Nam Phong rất nhiều.”
...
Lúc xế chiều, Bảo Vy và Ưng túc cũng ghé sang biệt thự nhà họ Cao. Trong lúc ba gã đàn ông đang chơi mấy trò vô nghĩa dưới sân thì bên cạnh cửa sổ dài sát đất trong phòng nghỉ tầng một của nhà họ Cao, Bảo Vy đang cầm một múi bưởi ngon lành cho vào miệng. Cô vừa nhai vừa nói: “Ngon, ngon thật đó Tinh Vân. Mình đúng là có phúc ăn. Từ Việt Nam qua tới Mĩ cứ ở gần nhà cậu thì luôn có món ngon. Nói cho mình nghe đi, vì sao mà cậu và mẹ cậu lại thương mình như vậy? Có phải mình rất dễ thương hay không?”
Tinh Vân nhìn gương mặt tròn tròn đáng yêu của Bảo Vy thì ôm bụng cười nói: “Thật ra thì cậu ăn cái gì mà không thấy ngon. Cả dưa chua ngâm quá ngày vừa chua vừa khó ăn cậu ăn cũng rất ngon mà.”
Bảo Vy bị nói trúng liền nói: “Cậu không biết sao? Người dễ ăn như mình mới có thể tồn tại được trong một xã hội kiếm sống khó khăn như thế này.”
“Oẹ, Phan Ưng Túc để cậu kiếm ăn vất vả lắm sao?” - Tinh Vân liền nheo mắt cười hỏi lại.
“Tinh Vân, cậu không hiểu rồi, trước khi mình lấy anh ta là do đôi tay này mổ bao nhiêu ca mới có thể có cái ăn đó. Cho nên, xin được thì xin, mình không ngại đâu.” - Bảo Vy vừa nói vừa đưa đôi bàn tay cúp múp ra cho Tinh Vân xem. Tinh Vân nhìn tay cô, ngón trỏ tay phải có vết chai do thường xuyên cầm dao phẫu thuật. Nghĩ lại nếu không có Bảo Vy thì Đoàn Nam Phong, ba cô và cả Yên Di chắc cũng không qua khỏi. Cho nên Tinh Vân liền cầm tay Bảo Vy nói: “Bảo Vy, gia đình mình thật sự mang ơn cậu. Không có cậu thì không chắc mình có thể hạnh phúc như thế này.”
Bảo Vy phì cười: “Mít ướt, sao lúc nào cậu cũng như cái mền nhúng nước vậy. Mình là bác sĩ, chỉ cần cứu được ai thì sẽ dốc lòng cứu chữa chứ đừng nói là người thân quen như gia đình cậu.”
Bảo Vy ăn xong bưởi liền quay người tựa lưng vào cửa sổ dài sát đất ôm gối tán dốc với Tinh Vân. Đúng lúc này dưới sân truyền đến tiếng xe đi vào. Tinh Vân và Bảo Vy cùng quay người lại nhìn xuống sân. Một chiếc xe hơi đẹp đẽ màu trắng dừng lại, phía cửa sau một đôi chân thon dài được bao bọc trong tất chân cao cấp màu cà phê chìa ra. Đôi giày hàng hiệu cùng tông vừa chạm đất thì Bảo Vy liền lên tiếng hỏi: “Bạn cậu sao Tinh Vân?”
Tinh Vân liền lắc đầu nói: “Không phải, mình chỉ gọi cho mình cậu thôi.”
Váy áo sang trọng màu cà phê bước ra, trên tay mang theo một giỏ quà lớn, cặp kính mắt che nửa khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng cũng đủ để Bảo Vy ồ lên: “Tưởng thần thánh phương nào. Thì ra là Lưu Uyển Linh.”