Dorothy không biết cảm xúc lúc này của mình cụ thể được gọi là gì, có chút hỗn loạn, có chút rối bời, có chút băn khoăn lại như có gì đó day dứt.
“Cô gái này là ai?”
“Vì sao anh ấy lại cất kỹ hình cô ấy trong ví?”
“Cô ấy có quan hệ gì với anh?”
“Em gái, bạn bè hay là người yêu?”
“Còn có màu mắt xám tro này nữa. Rốt cục chuyện này là sao?” - Hàng loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu Dorothy không có lấy một lời giải đáp.
Lập Thế Khang thấy cô ngồi thất thần thì liền lên tiếng hỏi, đồng thời cũng đứng lên đi về phía cô. Dorothy liền vội nhét bức ảnh trở lại vị trí cũ và hít một hơi dài để trấn an bản thân. Cô cẩn thận đưa lại hai chiếc ví cho Lập Thế Khang, một cũ một mới rồi mỉm cười nói: “Em đã giúp anh chuyển mọi thứ sang chiếc ví mới. Anh kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không?”
Lập Thế Khang đưa tay nhận lấy hai chiếc ví rồi tiện tay cho vào túi chứ cũng không cần kiểm tra lại. Có lẽ tấm hình của Amy được bỏ vào ví từ lâu nên anh cũng không nhớ trong ví mình còn một bức ảnh của cô ấy. Không có bất kỳ nghi ngờ gì, Lập Thế Khang cứ như vậy mà ra về.
Đêm đó, chỉ có lòng Dorothy là lao xao. Cô nằm trằn trọc nghĩ ra hàng trăm cách lý giải cho việc vì sao Lập Thế Khang nhanh như vậy đã nói chuyện yêu đương với cô. Dorothy nằm xâu chuỗi lại các sự việc từ lúc gặp anh ở căn nhà gỗ trên đồi chong chóng cho đến cái tát tai và cái nhìn sững sờ của anh vào đôi mắt sau khi bị rớt đi cặp kính sát tròng của cô.
Dorothy lắc đầu như không muốn chấp nhận giả thuyết Lập Thế Khang vì màu mắt của cô giống cô gái đó mà chịu yêu đương với cô. Dorothy càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Lập Thế Khang trước khi đến nói lời yêu đương với cô thì đã từng nói rằng anh có việc cần xác minh. Phải chăng anh cần xác minh lại xem rốt cuộc đôi mắt của cô giống với người ấy bao nhiêu phần? Hay cần xác minh xem bản thân cô giống cô ấy đến bao nhiêu phần?
Dorothy chua xót nghĩ: “Làm sao người đàn ông hoàn hảo như anh ấy lại chịu ở bên cạnh một cô gái bình thường như mình một cách nhanh chóng và không cần lý do như vậy? Nếu mình không có đôi mắt giống cô ấy thì anh ta có lẽ ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn mình. Cô gái này có phải người con gái đã chết mà anh ấy từng nhắc tới với chồng của chị Tinh Vân lúc ở đồi chong chóng hay không?”
Khổ thay tiếng Việt của Dorothy quá kém cho nên cô không thể nghe hiểu hết được nội dung hôm đó Lập Thế Khang nói với Đoàn Nam Phong cho nên càng lúc cô càng thấy lòng dạ rối bời trong mớ suy nghĩ mông lung. Sự bất an, lòng tự ti giống như những chiếc gai nhọn đâm nát trái tim cô. Chẳng có người con gái nào có thể chịu nổi việc bạn trai mình coi mình là hình bóng của một người khác để vỗ về an ủi cho anh ta những lúc cô đơn khi mất đi người trong lòng.
Đêm đó, Dorothy đã khóc rất nhiều. Khóc đến khi mệt lã rồi ngủ say một mạch đến tận trưa hôm sau. Lúc thức dậy mới phát hiện hai mắt đã sưng húp. Cô rũ vai lê bước xuống nhà lấy ra hai chiếc muỗng inox đắp lên mắt để buổi tối không bị mất mặt khi đi dự tiệc.
Ngược lại, đêm đó Lập Thế Khang lại ngủ rất ngon. Trong giấc mộng, cảm giác mềm mại của quả ngọt trong miệng cứ vương vấn tâm trí anh khiến anh nhìn ra những cảnh tượng quá đà với Dorothy. Lúc thức dậy còn bị giấc mộng xuân kia làm cho một vệt loang lổ.
“Thật hết sức mất mặt!” - Lập Thế Khang nhìn thấy kết quả của đêm qua rồi lắc đầu tự cảm thán, sau đó lại phì cười. Anh không phải là thiếu niên mới trưởng thành nhưng lại là lần đầu có biểu hiện này. Xung quanh anh không thiếu phụ nữ, chỉ thiếu mỗi Amy mà thôi. Bây giờ cô ấy đã quay về, anh tuyệt đối không buông tay lần nữa.
“Phải nhanh chóng cưới Amy về để tránh Lâm Cát Vũ đến cướp người.” - Bản thân Lập Thế Khang cũng ý thức được việc Lâm Cát Vũ phát hiện ra Dorothy là Amy chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Chỉ tiếc, anh không ngờ việc này lại sớm xảy ra hơn dự đoán của anh.
- ---
Cám ơn các bạn vì đã tích cực bấm like cho đủ 150 nhé. Thực ra số lượng các bạn đọc truyện còn nhiều hơn nhưng các bạn vẫn không chịu bấm like. Mình cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Khi mà các bạn bấm like chưa đến 1 giây, còn mình phải mất mấy tiếng mỗi ngày để viết. Mình không muốn đặt điều kiện nhưng chờ vào sự tự giác thì hơi lâu và hình như không có. Cho nên các bạn thông cảm cho Hạc Giấy chút nha.
Cám ơn các bạn rất nhiều.