Bà Catherine nghe xong cũng gật đầu, nhưng đôi mày trên trán bà đã chau lại như không hiểu lý do vì sao thời gian trăng mật của con trai và con dâu mình lại lâu như vậy. Như đoán ra được thắc mắc của mẹ mình, Đoàn Nam Phong cất giọng giải thích: “Tụi con muốn dành nhiều thời gian ở bên nhau. Con cũng đã nói với bên nhà của Tinh Vân. Nếu mẹ thấy thích có thể sang bên đó chơi.”
Lúc này Bà Catherine mới hỏi: “Hai con sẽ đi du lịch ở đâu?”
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân rồi nhìn sang mẹ của anh, mỉm cười trả lời: “Tụi con đi Địa Trung Hải.”
Đây là lần đầu tiên Tinh Vân nghe chồng mình nhắc về chuyến trăng mật. Từ lúc chuẩn bị hôn lễ đến nay hắn chưa từng nói hay bàn thảo gì với nàng chuyện cùng nhau đi trăng mật. Lúc sáng nàng chỉ nghe hắn nói thu xếp vali để về Nebula. Giờ lại nghe hắn nhắc đến chuyện sẽ đưa nàng đi Địa Trung Hải thì nàng liền ngớ người ra. Tuy nhiên nàng cũng không lộ ra vẻ gì khiến hắn phải khó xử hay giải thích. Nàng vẫn cặm cụi ăn hết bữa sáng ngon lành.
Nam Phương nghe anh trai mình nói sẽ đi Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mật thì liền vỗ tay khen ngợi: “Anh hai à, anh cũng biết chọn địa điểm quá đi à. Địa Trung Hải phong cảnh, khí hậu, ẩm thực cái nào cũng là cực phẩm hết. Khu vực đó đúng là thiên đường nghỉ dưỡng cho các cặp đôi trăng mật.”
Đoàn Nam Phong nghe em gái nói xong thì liền phì cười vui vẻ nói: “Lâu lâu mới có dịp nghỉ ngơi đương nhiên là phải chọn nơi tốt một chút rồi.”
Đoàn lão phu lúc này cũng lên tiếng tán đồng: “Đúng đó, cả đời người mới có một dịp đi hưởng tuần trăng mật. Cho nên phải đi lâu một chút, chơi cho thoải mái một chút và tốt nhất là nên mang tin vui khi quay về.”
Nam Phương nghe nói vậy thì liền che miệng khúc khích cười. Tinh Vân hơi xấu hổ nên cúi mặt xuộng. Còn Đoàn Nam Phong thì rất tự tin đáp rằng: “Chắc chắn rồi bà nội.”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người vui vẻ bước ra ngoài tiễn đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Chỉ có Tinh Nhật lúc này là hai má xị xuống vì ba mẹ đi chơi mà cậu phải ở nhà.
Tinh Vân thấy vậy liền đưa tay ôm con vào lòng khẽ vuốt ve an ủi: “Tinh Nhật ngoan, ba mẹ đi về sẽ mua quà cho con.”
Tinh Nhật không những xị mặt mà còn có thêm cái lắc đầu nguầy nguậy: “Không, con không chịu ở nhà đâu, cũng không muốn quà. Con muốn đi cùng ba mẹ.”
Lúc này, khi thấy con mè nheo như vậy thì Đoàn Nam Phong cũng đành phải ngồi xổm xuống để dỗ dành con trai cưng ba tuổi của mình: “Tinh Nhật ngoan nào, con trai mà xị mặt xấu lắm. Vui vẻ lên nào!”
Nhưng mặc cho Đoàn Nam Phong dỗ thế nào thì cậu bé cũng đều lắc đầu nguầy nguậy khiến anh não nề nên đành ngọt nhạt hứa hẹn và dụ dỗ: “Lần sau nhất định ba mẹ sẽ cho con đi cùng nhưng lần này thì không được. Ngoan nào, vào nhà với bà nội rồi tí nữa đi sang chơi với ông bà ngoại. Ở nhà còn có bà cố nội và ông bà cố ngoại chơi chung với con nữa. Chưa kể có cô Út nữa kìa. Cô cũng đang ở nhà để chờ chơi chung với con đấy. Mọi người ai nấy đều thương con, con sẽ không sợ buồn đâu.”
Đoàn lão phu nhân cũng phụ họa thêm vào: “Phải đó cháu cưng của ta. Ở nhà vui lắm! Bà cố sẽ kêu người làm bánh ngon cho cháu ăn. Muốn ăn gì cũng có. Được không?”
Đoàn Nhất Phương, ba của Đoàn Nam Phong lúc này cũng ngồi xổm xuống dỗ dành cháu trai: “Cháu cưng, nếu cháu thấy buồn chán, ông nội sẽ lái xe đưa cháu đi công viên Disneyland hoặc là đi công viên hải dương hoặclà ra bờ biển hóng gió. Cháu thích đi đâu cũng có hết.”
Sau một hồi thuyết phục kèm dỗ ngọt thì “hoàng tử bé” của hai người mới chịu đồng ý vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ và qua tay cô Út bế lên.
Lúc này, tự nhiên bà Catherine có một cảm giác bất an, bà liền chạy đến ôm lấy Tinh Vân căn dặn: “Đến nơi nhớ gọi điện cho mẹ, còn nữa, có chuyện gì cũng phải gọi về nhà cho mẹ biết nha con.”
Tinh Vân ở trong lòng mẹ chồng ấm áp như vòng tay mẹ ruột. Cô vòng tay ôm chặt lấy bà, cảm giác bà giống như người mẹ thứ hai của mình.
Cô tươi cười gật đầu đồng ý: “Dạ, con biết rồi thưa mẹ.”
Đoàn Nam Phong vẫy tay chào cả nhà, lễ phép nói: “Chào cả nhà, tụi con đi đây.”
Chiếc xe hơi đắt tiền từ từ rời bánh khỏi sân nhà biệt thự họ Đoàn, hình ảnh mọi người vẫy tay chào tạm biệt hai người họ hiện rõ qua kính chiếu hậu.
Đoàn Nam Phong thấy Tinh Vân nhẹ nhếch môi mỉm cười còn anh thì hơn ai hết, anh biết chuyến đi này của họ không phải là đi hưởng thụ.