“À, còn nữa. Đổ cho đầy xăng, mở máy lạnh.” - Lâm Cát Vũ dặn thêm.
Người tài xế gải gải cằm rồi nói: “Buổi tối ở sa mạc mát lắm, không cần máy lạnh đâu.”
Lâm Cát Vũ ờ một tiếng rồi nói thêm: “Anh làm sao thì làm, tôi chỉ muốn cô ấy được thoải mái chút thôi.”
Người tài xế nhướng mày, cười cười nhìn anh rồi hỏi thêm: “Có cần tôi đặt giúp phòng khách sạn cho hai người không? Hôm đó lễ hội cho nên sẽ cạn phòng đó. Đến khi không có phòng đừng trách sao phải ở chuồng ngựa nha.”
Lâm Cát Vũ liền nói: “Được, đặt một phòng tốt nhất ở khách sạn tốt nhất chỗ các người.”
Người tài xế liền nói: “Khách sạn tốt nhất chỗ chúng tôi là resort Oasis thuộc dòng họ Mohamed. Xung quanh khu resort là tường thành cổ kính, ở giữa là hồ nước tự nhiên từ ngoài ốc đảo đổ vào. Còn có hồ nước nóng, phòng xông hơi, massage các kiểu. Nói chung là tha hồ tận hưởng khoái lạc nhân gian. Còn đến lúc trả tiền thì hơi ngại.”
Lâm Cát Vũ đưa mắt nhìn người tài xế ngụ ý cho anh ta cứ nói giá không cần e dè. Người tài xế hiểu ý liền liếm môi nói: “Giá một đêm ở khu resort đó loại phòng tốt thì cũng gần hai trăm nghìn bảng Ai Cập, tương đương mười mấy nghìn đô.”
Lâm Cát Vũ nghe qua liền nghĩ: “Đúng là con số lớn với thu nhập vùng này.”
Anh nhếch môi nói: “Đặt cho tôi phòng tốt nhất ở đó. Có phòng tổng thống thì tốt.”
Người tài xế nghe xong liền òa lên: “Wow... anh đúng là thương vợ nha. Chỉ là phụ nữ thôi mà, ở đâu chẳng có. Số tiền một đêm ở resort đó anh mua được mấy cô vợ ấy chứ.”
“Tôi chỉ muốn một mình cô ấy thôi.” - Lâm Cát Vũ chậm rãi nói.
Người tài xế thở dài lắc đầu nói: “Tính thêm phụ phí dịp lễ hội thì số tiền đó bằng cả gia tài của một gia đình bình thường ở đây rồi đó. Anh rộng tay như vậy vì một người phụ nữ phản bội mình thì có đáng không?”
Lâm Cát Vũ thở dài nói: “Anh không hiểu đâu.”
Người tài xế chậc lưỡi rồi thở dài nói: “Tôi thật không hiểu mấy người có tiền các người. Quá lãng phí rồi! Thực sự yêu nhau thì chỉ cần cái giường hai mét là đủ rồi. Lại đi thuê cả phòng tổng thống tại resort hạng sang làm gì không biết.”
Nói xong không thấy Lâm Cát Vũ nói gì, người tài xế liền vỗ vai anh: “Thôi, chúc anh đầu tư may mắn, tôi phải vào giao hàng đây. Đi nha.”
Lâm Cát Vũ gật đầu nhắc người tài xế: “Tối mai bảy giờ gặp lại.”
“Bảy giờ hả?” - Người tài xế hỏi lại.
Lâm Cát Vũ gật đầu nói: “Phải, lúc đó chúng tôi vừa ăn tối xong. Như vậy tiện nhất. Tránh cho cô ấy bị đói lúc đi đường.”
Người tài xế nhướng mày nói: “Mặt anh bây giờ nhìn rõ hai chữ si tình.”
Nói xong, người tài xế liền quay lại xe lái vào bên trong khu khảo cổ để giao hàng. Lâm Cát Vũ cũng lững thững quay về lều của mình nằm nghỉ chờ Đoàn Nam Phương tan sở quay về.
...
Đến giờ cơm trưa, Đoàn Nam Phương bước vào lều, liền hí hửng nói: “Ngày mai ở khu vực mà chúng tôi đang tiến hành khai quật có bão cát cho nên chủ nhiệm cho chúng tôi nghỉ một tuần. Hôm nay chỉ cần làm nửa buổi thôi. Cho nên chiều nay tôi và mấy đồng nghiệp khác sẽ lên khu trung tâm của Siwa mua sắm, sẵn tiện sẽ tham gia lễ giễu hành vào sáng ngày kia. Vì lễ giễu hành sẽ kéo dài ba ngày ba đêm cho nên tính toán qua lại đến lúc chúng tôi quay về là đúng lúc đi làm lại và có thể khai quật khu vực mới. Hy vọng lần này sẽ có nhiều kết quả tốt.”
Đoàn Nam Phương vừa nói vừa mở tủ cất đồ đạc rồi lấy túi xách ra thu xấp mấy bộ quần áo bỏ vô chuẩn bị đi chơi.
Lâm Cát Vũ thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản: “Không cho em đi với họ.”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền ngẩng mặt lên nhìn anh, cô vui vẻ vỗ vào vai anh như anh em thân thiết rồi mỉm cười nói: “Anh không cần sợ ở đây một mình sẽ buồn. Nếu muốn, anh cũng có thể đi cùng chúng tôi mà.”
Lâm Cát Vũ nhìn nhìn cô rồi xị mặt nói: “Anh không đi đâu, cũng không cho em đi.”
“Vì sao?” - Đoàn Nam Phương nghiêng đầu hỏi lại.
Lâm Cát Vũ liền nói: “Anh đã đặt xe tối mai đưa em lên khu trung tâm chơi lễ rồi. Phòng nghỉ cũng đã đặt. Không cho em đi cùng người khác.”
“Tối mai sao?” - Đoàn Nam Phương nghe xong liền kinh ngạc nhăn mặt hỏi lại.
Lâm Cát Vũ gật gật đầu xác nhận. Đoàn Nam Phương liền lắc đầu trách anh: “Anh muốn làm gì sao không hỏi trước? Khu vực này anh có quen thuộc đâu. Lỡ bị người ta lừa thì sao?”
Lâm Cát Vũ liền xua tay nói: “Không có đâu, người đó hôm trước đã chở anh đến đây. Anh ta cũng hay giao hàng vào khu khảo cổ cho nên không phải lại lừa đảo đâu.”
Nam Phương nghe Lâm Cát Vũ nói qua thì liền nói: “Tôi biết người đó rồi. Để tôi gọi lại kêu anh ta đổi sang tối nay hoặc sáng mai. Chứ tối mai thì muộn lắm. Lễ hội người ta vui ở chỗ đi chợ mua sắm chuẩn bị. Tối mai đến đó, sáng mốt là lễ hội rồi thêm ba ngày nữa người ta đóng cửa hàng thì còn mua sắm được gì. Đến lúc mở cửa lại thì tôi phải về đây làm việc rồi.”
Lâm Cát Vũ nghe Đoàn Nam Phương tính vậy thì liền ờ ờ rồi nói thêm: “Vậy em mau gọi cho anh ta kêu chuyển giờ sớm hơn đi.”
- --
Chúc cả nhà ngày mới tốt lành, tuần mới vui vẻ nhé!
Đặc biệt đừng quên bấm like nha.