Đoàn Nam Phong ngẩng mặt lên nhìn anh gắt gao hỏi lại: “Có thể kẹt ở đâu? Quanh đây đâu đâu cũng là cát, nếu có thứ gì đó không phải cát thì chúng ta đã tìm thấy rồi. Không đào sa mạc lên thì còn có thể tìm ở đâu?”
Osaze vội vã cầm lấy bản đồ từ tay người trợ lý của mình rồi đặt xuống đất vừa chỉ vừa nói một cách tường tận: “Nơi này, ba ngày trước có bão cát rất lớn. Bão thổi từ phía tây của Siwa tức là từ biên giới Libya thổi qua và tạo thành cơn lốc xoáy lướt qua toàn bộ khu vực này và không tiến sâu thêm nữa. Cho nên, theo em suy đoán cơn bão đi theo hình xoắn ốc và khi bão tan thì nhiều khả năng Nam Phương bị cuốn trở ngược lại phía biên giới Libya. Chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm sang phía đó vì có thể nơi đó có ốc đảo, có nhà dân và có nhiều di tích tòa thành cổ.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nhíu mày nghĩ ngợi. Lời của Osaze nói không phải không có lý, hơn nữa anh là dân địa phương ở đây cho nên anh sẽ biết nhiều thứ hơn. Vậy thì hãy thử nghe theo Osaze một lần xem sao.
Dorothy thấy Đoàn Nam Phong im lặng không nói thì liền lên tiếng: “Hay chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm như lời anh Osaze nói, biết đâu có thể tìm được hai người họ.”
Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi một lúc liền gật đầu nói: “Bây giờ quay về khách sạn tiếp nhiên liệu và xin Visa ngắn hạn sang Libya rồi tối nay mở rộng phạm vi tìm kiếm sang biên giới Libya.”
Đoàn Nam Phong nhắc thì Dorothy mới nhớ Libya không như Ai Cập, miễn thị thực đến nửa tháng cho công dân Mĩ và có thể làm visa điện tử nhanh gọn. Còn ở Libya thì công dân Mĩ vẫn phải xin Visa mới được bước sang biên giới một cách hợp pháp. Tuy nhiên thủ tục xin Visa cũng không mất quá nhiều thời gian cho nên Dorothy hy vọng tối nay sẽ có thể nới rộng phạm vi tìm kiếm sang phía biên giới Libya.
Osaze thấy Đoàn Nam Phong chịu nới rộng phạm vi, tiếp tục tìm kiếm thì rất vui mừng. Anh vui vẻ nói: “Thật hay quá, tối nay em có thể đi cùng mọi người không?”
Đoàn Nam Phong khẽ chớp mắt nói: “Tôi không biết cậu có quan hệ thế nào với em gái tôi nhưng tôi cần một người dẫn đường. Vậy thì hãy đi cùng đi.”
Osaze thấy Đoàn Nam Phong không tin mình thì liền lấy điện thoại mở ra vài tấm hình cho anh xem. Trong hình là bao nhiêu cảnh ngọt ngào của em gái mình với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Chưa kể còn có đoạn phim quay lại cảnh hai người cùng hét lên yêu nhau giữa sa mạc bao la.
Đoàn Nam Phong lắc đầu nghĩ thầm: “Tình yêu ngốc xít thế này sao? Yêu là phải la lên thật lớn như vậy hả? Đúng là con nít học đòi.”
Vốn tính đa nghi, Đoàn Nam Phong không dễ dàng tin tưởng ai. Sau khi xem đoạn phim anh cũng chỉ tin năm mươi phần trăm thôi, bởi vì anh liền đặt câu hỏi ngay trong đầu rằng: “Vì sao yêu nhau như vậy mà Nam Phương không đưa anh ta về Mĩ dự lễ tốt nghiệp và vì sao lại chịu đăng ký kết hôn với Lâm Cát Vũ?”
Tuy nhiên anh không truy cứu những chuyện này làm gì. Việc quan trọng trước mắt là phải tìm kiếm em gái và em rể của mình về. Cho nên Đoàn Nam Phong xem xong hình chỉ mỉm cười nói: “Được rồi, tôi tin cậu là bạn trai của em gái tôi.”
Osaze xem lại những hình ảnh ngọt ngào, rồi cười cười nói: “Cám ơn anh đã tin em. Giờ em phải gọi trực thăng đến đón về. Đây là địa chỉ của em.”
Vừa nói Osaze vừa chìa ra tấm danh thiếp ở khách sạn Oasis. Đoàn Nam Phong cầm lấy tấm danh thiếp thì liền nhếch môi cười nói: “Hóa ra cậu là chủ nhân của khách sạn cao cấp nhất nơi này. Chúng tôi cũng đang lưu trú tại đây. Thật trùng hợp!”
Osaze nghe xong liền kinh ngạc hỏi lại: “Thật sao? May quá! Mọi người ở khách sạn của em thì mọi thứ dễ dàng rồi.”
Sau khi trực thăng của nhóm Đoàn Nam Phong đến đón thì Osaze và nhóm của anh cũng lên trực thăng tư nhân của dòng họ Mohamed quay về khách sạn - resort Oasis. Từ trên sân thượng cao ngất của khách sạn Oasis, mọi người dễ dàng nhìn thấy hồ nước rộng lớn đẹp đẽ của khu ốc đảo này. Khách sạn nằm ở vị trí đẹp và đắc địa cho nên việc làm ăn cũng cực kỳ tốt.
Đoàn Nam Phong nhìn qua bề thế của khách sạn cũng như nghe qua danh tiếng của dòng họ này thì liền nghĩ: “Mắt nhìn của Nam Phương cũng không có tệ. Nếu có thể liên hôn với dòng họ Mohamed ở Ai Cập thì coi như mở ra một con đường cho Đoàn Thị tiến vào đại lục đen. Chỉ là hiện tại không biết đứa em bảo bối của mình ở đâu?”
- --
Mặc dù đã kiểm tra và sửa chữa lại lỗi đánh máy chính tả nhưng không thể tránh được sơ suất, mong các bạn rộng lòng bỏ qua cho Hạc Giấy nha. Cám ơn các bạn rất nhiều nè. Bão nổi, bão nổi!