“Đồ bất hiếu.” - Mẹ của Lập Thế Khang tức giận hét lên.
“Cái gia tài này và cả cái mạng của cậu là do tôi và ba cậu dùng máu đổi về. Cậu vì một chữ yêu mà cái gì cũng mang đi cho. Cậu có nghĩ đến cha mẹ hay không?” - Càng nói bà càng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Lập Thế Khang vẫn nhẹ nhàng ôn hòa đáp: “Mẹ, con biết mẹ vì con hy sinh rất nhiều. Đó là lý do con lun nhường nhịn mẹ. Ngay cả việc mẹ ra tay giết hại Amy con cũng không trách mẹ. Con chỉ xin mẹ để cho con từ nay được sống cuộc sống vợ chồng với Dorothy. Cổ phần trong tay con hay trong tay cô ấy thì cũng đều là tài sản của gia đình tụi con. Dorothy không xa con, con cũng không xa cô ấy. Tài sản này không mất về tay ai được.”
“Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc.” - Mẹ của Lập Thế Khang lớn tiếng mắng anh.
Bà lắc đầu nói: “Lòng dạ con người là khó lường nhất. Có được số tài sản lớn như vậy làm sao con người không nảy sinh lòng tham? Bây giờ nó yêu cậu, nếu sau này năm dài tháng rộng nó không yêu cậu nữa mà mang cổ phần này cho người khác thì cậu phải làm sao?”
Chưa để Lập Thế Khang nói gì, bà lại lên tiếng dạy bảo con: “Tôi sống đến từng tuổi này, nhìn thấy trên thương trường bao nhiêu đôi vợ chồng cùng nhau chung hoạn nạn nhưng không thể cùng nhau phân hưởng phú quý. Cậu có biết vì sao không? Vì khi già rồi, tình cảm phai nhạt, nhan sắc phai màu, tự dưng sẽ ham mê của lạ. Đến lúc đó đưa nhau ra tòa tranh giành tài sản chỉ có mất mặt nhau mà thôi. Có biết bao gia tộc giàu có vì cổ phần mà tàn sát lẫn nhau. Cậu nhìn vào Cao Thị đi, vì gia tài mà đứa con của Lương Phi Phụng cũng bị bắt đi. Hay cậu nhìn vào Hoàng Thiên xem, vì lợi ích mà Hoàng Thời không ngại giết hại con rể mình. Cậu lấy cái gì để baảo đảm Dorothy sẽ cùng cậu đời đời kiếp kiếp?”
“Mẹ, con tin cô ấy và cũng tin vào tình yêu của chúng con.” - Lập thế Khang kiên quyết đáp.
“Nực cười! Đúng là nực cười.” - Mẹ anh cười lớn nhưng tiếng cười lại chua chát và đầy mỉa mai cho sự non nớt của con trai mình.
“Con bé Dorothy đó chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Tiền bạc không do nó làm ra thì nó hiểu cái gì là quý trọng? Chưa kể năm rộng tháng dài, đường đời cậu chưa đi hết thì lấy cái gì chắc chắn để mà tin tưởng?”
“Khi còn trẻ, con người ta sống vì tình yêu, coi tình yêu như sinh mạng nhưng khi về già rồi thì sẽ cảm thấy tình cảm là thứ không có thật. Lòng tham cũng tự nhiên nhiều hơn. Đến lúc bị phản bội thì cậu sẽ thấy sụp đổ biết bao nhiêu. Cậu có hiểu những điều tôi nói hay không?”
Trước những lời của mẹ mình, Lập Thế Khang chỉ có im lặng. Hơn ai hết anh hiểu tài sản củaa nhà họ Lập đều có mồ hôi và nước mắt của ba mẹ Amy đổi về. Bản thân cô ấy đã dùng hai năm tuổi trẻ và cả mạng của mình để hoàn thành một trăm nhiệm vụ của nhà họ Lập. Amy không chỉ là cánh tay đắc lực của anh mà còn là mẹ của con anh, là người mà anh yêu suốt đời. Nếu cô ấy có thể thay lòng thì anh cũng đã không day dứt vì tình cảm suốt ngần ấy năm dành cho cô ấy. Những điều này, anh không thể nói cho mẹ anh hiểu. Anh biết điều bà ấy nói không sai, bà ấy tức giận cũng là lo lắng cho anh. Điều anh có thể làm chỉ là im lặng nghe bà ấy trút giận và lẳng lặng làm theo ý mình.
Dorothy sắp về nhận lại nhà họ Đoàn, báo chí sắp tới sẽ đưa tin này. Anh tuyệt đối không thể để cô ấy và bà Dora lép vế trước mặt Đoàn Nam Phong hay bị coi rẻ ở nhà họ Đoàn. Ba mươi phần trăm cô phần này anh nhất định trao ra.
“Mẹ, cám ơn mẹ luôn lo cho con. Dù một mai Dorothy phản bội con, con cũng cam lòng.” - Lập Thế Khang nhẹ nhàng nói ra một câu khiến mẹ anh hụt hẫng.
Bà lắc đầu nói: “Con trai si tình của tôi, tính tình của con thực sự quá giống ba của con. Mẹ cứ tưởng giết đi Amy thì con sẽ không bị tình cảm ràng buộc nhưng không ngờ lại có một Dorothy thế chỗ.”
Bà chậc lưỡi, ánh mắt nhìn lên trần nhà để nước mắt không rơi ra. Mỗi khi nhớ về chồng của mình bà đều mang một tâm trạng đau nhói như vậy.
Bà thở dài nói: “Dù sao thì người con lấy là Dorothy, cũng không phải Amy. Amy và con mãi mãi không thể nào đến được với nhau đâu.”
“Vì sao?” - Lập Thế Khang nheo mắt hỏi lại.
Mẹ anh nhếch môi cười, lạnh lẽo đáp: “Vì nó là em gái cùng cha khác mẹ với con.”
Lập Thế Khang nghe xong cả người như hóa đá. Cây bút trên tay anh cũng theo đó mà rơi xuống. Mẹ Anh nhìn qua thái độ của anh, khẽ nhếch môi cười chậm rãi nói: “Có thể con không biết chuyện này nhưng đến giờ mẹ cũng không muốn giấu con nữa.”
- --
Mình đăng trước bốn chương, uống thuốc xong sẽ đăng tiếp nha.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!