Amy thấy vậy cũng liền xông lên. Đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt hạ gục từng tên từng tên một khiến cho đám thổ phỉ sợ hãi tháo chạy.
“Đi.” - Amy quay mặt ra sau nhanh chóng đưa ra một động lệnh.
Cả nhóm người liền lập tức nhanh chân rời đi trốn thoát khỏi nhà giam bẩn thỉu kia. Vừa thoát ra khỏi khu vực tòa thành để quay lại cánh rừng hôm trước thì họ đã nghe tiếng bước chân dồn dã đuổi theo sau.
Bởi vì còn phải mang theo người bị thương là Osaze cho nên họ không có cách nào chạy nhanh hơn. Tiếng chó sủa phía sau ngày một lớn, tiếng bước chân cũng ngày một gần. Tình thế bí bách khiến gương mặt ai nấy đều căng cứng. Không một ai muốn bị bắt lại để phải quay về cái phòng giam tanh tưởi đó cho đến chết nhưng hiện tại sau một ngày không ăn không uống thì sức lực của cả nhóm cũng bị tụt giảm rất nhiều.
Đoàn Nam Phong lúc này mới lên tiếng: “Chia ra làm ba nhóm, đi về ba hướng có khi chúng ta sẽ thoát được. Ai thoát được hãy quay về Siwa để tìm thêm người trợ giúp.”
Cả nhóm gật đầu rồi nhanh chóng chia ra làm ba nhóm. Một nhóm gồm Michael, Ryan và Osaze. Một nhóm gồm Amy, Tinh Vân và Nam Phong. Còn nhóm của Lập Thế Khang thì có anh và hai sát thủ. Thế nhưng, Lập Thế Khang không đồng ý để Amy bên nhóm kia cho nên anh đã chạy theo cô.
Ba nhóm nhanh chóng rẽ ba hướng khác nhau tìm nơi ẩn nấp nhưng xui xẻo thay nhóm của Tinh Vân và Amy bị lộ trước tiên bởi vì bốn cọng kẽm ném lại tại nhà lao cho nên mũi chó săn dễ dàng nhận ra.
Bốn người đang trốn trong bụi thì liền bị họng súng lạnh dí sát thái dương. Đám thổ phỉ quát nạt vài câu nhưng bọn họ không biết cụ thể là cái gì cho nên liền đưa tay lên đầu hàng.
Tinh Vân ghét nhất chính là cái cảm giác lạnh lẽo sởn tóc ráy của họng súng chĩa vào đầu như thế này. Cứ mỗi lần bị súng dí vào đầu cô lại nhớ đến Lâm Thiên Vũ. Chỉ có điều, ngoại trừ anh ra, lần nào kẻ dí súng vào đầu cô cũng là kẻ xấu muốn lấy mạng cô.
Tiếp theo sau đó là đến nhóm của Osaze bị phát hiện và cũng bị bắt lại bởi vì mũi chó săn rất nhạy với mùi máu tươi mà trên người Osaze lúc này thì không hề thiếu mùi máu.
Cuối cùng chỉ có hai sát thủ của Lập Thế Khang là thoát được. Đoàn Nam Phong không biết hai sát thủ này có trung thành với Lập Thế Khang đến mức xả thân tìm người quay lại cứu hắn hay không. Xét cho cùng anh cũng không quản được thuộc hạ của người khác, chỉ biết hiện tại chính là không còn cách thoát thân.
Bọn họ bị trói ngược tay ra sau, mắt và miệng đều bị bịt chặt rồi đưa lên xe cho nên bản thân mỗi người cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Công cuộc đào tẩu vất vả chính thức bị thất bại cho nên ai cũng cảm thấy giống như rơi xuống từ vực sâu vạn trượng.
Bảy người bị bắt lại được chia ra thành ba nhóm. Một nhóm gồm bốn người đàn ông bị đưa đến khu khai thác mỏ kim cương ở rất xa tòa thành. Một nhóm gồm hai người phụ nữ bị đưa vào nhóm lao dịch trong tòa thành. Còn Osaze thì vẫn bị nhốt một mình và bị đánh mỗi khi Oda không vui.
- --
Chương này còn một đoạn nên mình đăng lên luôn cho các bạn tiện theo dõi nha. Mong các bạn chăm chỉ bấm like để mình bớt hiu quạnh.:-D