Lâm Thanh khẽ cúi đầu, nhìn Lưu Uyển Linh trong chốc lát rồi bắt đầu cất giọng: “Mặc quần áo vào đi, tôi đưa cô đi ăn cháo thịt băm.”
Lưu Uyển Linh khẽ lắc đầu nói: “Giờ này trễ rồi, họ không còn bán đâu. Với lại tôi cũng không muốn ăn.”
Lời vừa dứt thì cái bụng lép xo của cô liền lên tiếng phản đối bà chủ của mình. Lâm Thanh nhếch môi cười, bàn tay không hiểu vì sao lại khẽ vuốt mái tóc đen bồng bềnh của cô, nhẹ nhàng hỏi lại: “Cái bụng của cô lên tiếng rồi. Đừng giấu tôi nữa. Cô muốn ăn gì, tôi mua cho?”
Lưu Uyển Linh mệt mỏi nhắm mắt lại không trả lời anh. Đúng là từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì, chỉ lo đi rình rập và giăng bẫy Đoàn Nam Phong từ quán bar Orange đến tận đây. Nghĩ đến đây, Lưu Uyển Linh liền giật mình ngồi dậy. Cô cúi đầu nhìn quanh và tìm kiếm điện thoại bị vứt trên sàn rồi vội vã nhìn vào màn hình. Đúng như cô dự đoán, Lưu Trọng Thiên gọi cho cô rất nhiều lần và nhắn tin hỏi về kế hoạch phá hoại đám cưới của Đoàn Nam Phong. Lưu Uyển Linh mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, nhắn lại hai chữ: “Phá sản.”
Chưa đầy hai phút, Lưu Trọng Thiên đã gọi lại cho cô. Từ trong điện thoại, Lâm Thanh nghe rõ giọng điệu tức giận của hắn. Sự điên tiết không ngừng xả vào điện thoại khiến Lưu Uyển Linh phải lấy tay ôm đầu không nói được lời nào. Từ biểu hiện trên khuôn mặt của Lưu Uyển Linh, Lâm Thanh không nói không rằng giật lấy điện thoại bấm nút tắt rồi tiện tay ném thẳng ra cửa sổ.
Bất ngờ trước hành động của Lâm Thanh, Lưu Uyển Linh không kịp trở tay giật lại điện thoại, cô hoảng hốt kêu lên: “Ơ... điện thoại... của tôi... Sao anh làm như vậy? Anh có quyền gì làm như vậy?”
Lâm Thanh nhìn Lưu Uyển Linh bằng ánh mắt lạnh căm, không thèm trả lời cô cũng không giải thích. Chỉ vỏn vẹn nói mấy câu lạnh căm: “Hắn không xứng làm anh của cô. Thay vì chịu đựng hãy quăng bỏ đi. Còn bây giờ mặc quần áo vào cho tôi. Năm phút thôi đó.”
Lưu Uyển Linh nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo và ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thanh thì trong lòng hốt hoảng. Không hiểu sao cô thấy sợ sự mạnh mẽ của hắn mà lòm còm đứng dậy đi vào phòng tắm mặc lại quần áo.
Lúc Lưu Uyển Linh bước ra đã thấy Lâm Thanh ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa. Gương mặt anh lạnh lẽo nhìn ra hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn nơi thành phố hoa lệ. Bất giác Lưu Uyển Linh cảm nhận được nỗi cô đơn của anh. Liệu có phải “đồng mệnh tương lân” hay không? Những người có cùng tâm trạng tự khắc cảm nhận được tâm trạng của nhau. Lâm Thanh người đàn ông nay rốt cục vì sao mà lại có bộ dạng ảm đạm u sầu lạnh ngắt như vậy?
Lưu Uyển Linh không hiểu cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Cô rất muốn hỏi hắn vì sao những lúc cô gặp chuyện thì hắn lại xuất hiện? Hắn là do ai phái đến theo dõi cô? Cô rất muốn biết nhưng không hỏi vì cô biết hắn sẽ không trả lời cô. Chuyện đó cũng không quan trọng, bởi vì khi giá trị của cô không còn thì các phe phái tự khắc sẽ buông tha cho cô. Giữa dòng đời xô đẩy, cô đã không còn nơi nương tựa nữa rồi. Sống được hôm nay quan tâm đến ngày mai làm gì?
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Uyển Linh lộ ra vẻ chán chường. Tiếng thở dài của cô lọt vào tai Lâm Thanh. Anh quay mặt lại rồi đứng lên tiến về phía cô, ra lệnh: “Đi, tôi đưa cô về.”
Lưu Uyển Linh lắc đầu nói: “Tôi không về đâu. Tôi...”
Lâm Thanh nhếch môi cười, dáng người cao ráo hơi cúi xuống khẽ hỏi: “Cô sợ gặp anh trai mình sao?”.
||||| Truyện đề cử:
Giấc Mộng Hoang Đường |||||
Lưu Uyển Linh gương mặt như mếu, méo xệch đến khó coi, quay đi lắc lắc đầu không đáp.
Lâm Thanh nheo mắt phỏng đoán: “Không phải cô rất yêu hắn sao?”
Lưu Uyển Linh nhăn mặt phủ nhận: “Không còn gì nữa rồi. Từ ba năm trước chúng tôi đã không còn giữ loại quan hệ này nữa. Tôi không chịu phá thai, đứa con sinh ra cũng đã mất. Anh ấy cũng đi lấy vợ. Loại tình cảm sai trái như vậy nên từ bỏ sớm thì hơn.”
Lâm Thanh nhìn gương mặt ủ rủ và ảo não của Lưu Uyển Linh thì cũng không biết nói gì hơn. Khuyên can, trách móc hay lên mặt dạy dỗ con nhím như cô gái này chỉ là vô tác dụng, đôi khi còn bị bắn tỉa trở lại. Không nhanh không chậm, Lâm Thanh từ tốn nói: “Mừng là cô đã hiểu được mà rút chân ra sớm.”