Đoàn Nam Phong nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chúng ta không thể ở đây quá lâu. Trời cũng sắp sáng rồi, mau bay trở lại Siwa thôi.”
Cả nhóm trực thăng nhận lệnh, vừa quay đầu bay về hướng biên giới Siwa thì liền gặp một nhóm trực thăng khác phành phạch bay tới. Trong tích tắc cả đoàn trực thăng liền bao vây nhóm của họ.
“Người đứng đầu, nói coi giờ phải làm sao?” - Lập Thế Khang ngồi trong máy bay, kéo micro nói sang trực thăng của Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong liền đáp trả: “Cậu có bản lĩnh thì thay vào vị trí của tôi đi.”
Lập Thế Khang lại nói: “Lúc mưa thuận gió hòa thì đòi đứng đầu, đến khi gặp chuyện thì kêu người ta thế mạng. Đoàn tổng tài thật biết cách bảo vệ cho mình.”
Giữa tình thế bị bao vây, con có thêm một đứa lải nhải khích tướng bên cạnh khiến cho Đoàn Nam Phong bực bội quát lên: “Lập Thế Khang, chúng ta đang cùng ngồi trên một con thuyền, không chống đối tôi thì cậu ăn không ngon sao?”
Lập Thế Khang nhếch môi cười nói: “Ai chung thuyền với các người, tôi rẽ hướng bay đây.”
Nói xong, Lập Thế Khang liền cầm con dao gọt trái cây mà lúc nãy anh lấy được trong khách sạn ra uy hiếp viên phi công bên cạnh. Viên phi công xanh mặt rẽ hướng theo sự chỉ huy của Lập Thế Khang.
Dorothy thấy vậy liền kêu lên trong micro: “Thế Khang, anh làm gì vậy? Quay lại đi. Anh tách ra như vậy sẽ không ổn. Anh muốn bỏ mặc em sao?”
Lập Thế Khang chỉ định thị uy với Đoàn Nam Phong nhưng vì hành động rẽ ngang manh động này của anh đã khiến quân của đối phương hiểu nhầm là nhóm bay có hành động cho nên họ liền nổ súng.
Nghe thấy tiếng súng từ trực thăng của Lập Thế Khang phát qua bộ đàm, Dorothy liền kêu lên: “Không hay rồi, đối phương có vũ khí. Phải làm sao đây anh hai?”
Đoàn Nam Phong nhíu mày nói: “Qua quan sát thì bọn họ không giống cảnh sát Libya. Nếu là cảnh sát thì đuôi của trực thăng phải có ký hiệu, hơn nữa họ sẽ bắt loa gọi chúng ta trước khi ra tay như vậy. Không lẽ đây là...”
Đoàn Nam Phong chưa nói hết câu thì người đứng đầu của sáu chiếc trực thăng khác đồng loạt nói cùng một tư y chang nhau: “Không tặc.”
Đoàn Nam Phong chậc lưỡi nói: “Nguy to rồi, chúng ta không có vũ khí.”
Lúc nay, Dorothy liền lên tiếng: “Em có vũ khí.”
“Hả?” - Cả nhóm sáu ngươi đứng đầu của sáu chiếc trực thăng ngoại trừ Lập Thế Khang ra thì ai cũng tròn mắt như không thể tin được.
Dorothy liền giải thích thêm: “Nhưng hỏa lực của họ rất mạnh, một ít vũ khí của em không đánh trả được. Chúng ta phải nghĩ cách.”
Tinh Vân nhìn thật kỹ vào bản đồ xung quanh. Hơn hai mươi chấm tròn đỏ đang bao vây bảy chiếc trực thăng của họ. Lực lượng chênh lệch như vậy thật khó đối phó.
Cô ngần ngại hỏi Đoàn Nam Phong: “Chúng ta phải làm sao đây?”
Câu hỏi chưa kịp có lời đáp thì đến lượt chiếc trực thăng của Tinh Vân bị bắn đến chao đảo. Tiếp theo là loạt súng bắn vào cánh quạt trực thăng của Dorothy.
“Nam Phong, không ổn rồi, mặt kính trực thăng của em đã bị bắn nát.” - Tinh Vân ngồi thấp xuống gầm ghế, hốt hoảng nói qua bộ đàm.
“Anh hai, trực thăng của em sắp rơi vì cánh quạt đã bị gãy.” - Dorothy xanh mặt nói. Cô đúng là không sợ chết nhưng rơi tự do kiểu này thật sự rất ép tim.
Trực thăng của Lập Thế Khang lúc này cũng hứng thêm vài phát đạn nữa khiến trực thăng chao đảo không ngừng. Con dao đang cầm trên tay cũng vì vậy mà văng đi mất. Đến giờ phút này thì anh cũng không còn tâm trạng mà dọa nạt ai. Thông qua bộ đàm, anh lên tiếng giục: “Nam Phong, ngươi bị câm à? Hạ lệnh đi chứ.”
Michael và Ryan cũng truyền tin đến: “Tổng tài, chúng tôi cũng sắp không trụ được.”
Những hồi đạn liên tục bắn ra. Có lẽ sau phát đạn đầu tiên, đối phương đã biết được rằng nhóm của Đoàn Nam Phong không có vũ khí cho nên họ càng mạnh dạn hơn trong việc bắn hạ đối phương.
Trong bảy chiếc trực thăng, chỉ có duy nhất trực thăng của Osaze là không sao bởi vì bọn họ không dám động đến anh khi chưa có lệnh. Cho nên, tạm thời Osaze vẫn an toàn. Tuy nhiên, sáu chiếc trực thăng xung quanh lần lượt bị hạ thì chiếc của Osaze lại trở thành đơn độc giữa bầu trời.
Đến giờ phút này thì Đoàn Nam Phong chỉ còn cách hạ lệnh nhảy ra khỏi trực thăng cho tất cả mọi người.
Ngay sau câu: “Nhảy đi”
Đồng loạt ba mươi người liền mở cửa trực thăng nhảy ra và bấm nút bung dù. Osaze thấy vậy cũng ra lệnh cho nhóm mình nhảy theo.
Vừa nhảy ra khỏi cửa trực thăng, Tinh Vân liền bấm nút mở dù. Tuy nhiên, cô bấm hoài mà dù vẫn không bung ra.
“Chết rồi, sao không bấm được thế này?” - Tinh Vân hoảng hốt tự nhủ.