Người thuộc hạ cúi đầu nhận lệnh rồi cầm tập hồ sơ lui ra bên ngoài. Lập Thế Khang đưa tay nhìn đồng hồ, hai cây kim chạm nhau ở con số mười hai, anh đứng lên lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Dorothy vẫn như mọi ngày, nếu không đi học đàn thì sẽ ngồi trong cửa hàng hoa giúp mẹ trông hàng. Sau khi xuất viện, Lập Thế Khang có vẻ rất quan tâm đến cô. Anh thường đến đưa Dorothy đi ăn tối hoặc cùng ăn tối tại nhà với mẹ cô. Dù có về muộn thì cũng sẽ gửi tin nhắn để cho cô không cảm thấy tủi thân. Trước thái độ này của Lập Thế Khang, Dorothy cảm nhận được bản thân mình đã thực sự là một phần trong cuộc sống của anh. Còn Lập Thế Khang cũng chân chính trở thành bạn trai đúng nghĩa của Dorothy.
Nhìn thấy Lập Thế Khang đẩy cửa bước vào, Dorothy có hơi bất ngờ. Thông thường anh sẽ không đến vào giờ này. Dorothy bước đến phía cửa, nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến giờ này?”
“Muốn cùng em ăn trưa.” - Lập Thế Khang mỉm cười đáp gọn.
Anh chờ công việc trên tay Dorothy được giải quyết thì liền cùng cô sánh bước ra bên ngoài. Hai người cùng nhau đi bộ vài bước chân băng qua con đường đẹp có những hàng cây xanh dẫn đến một nhà hàng gần đó. Bên trong nhà hàng xanh mướt mát lành với những chậu cây nhỏ được gắn trên tường. Dorothy và Lập Thế Khang ngồi xuống ở chiếc bàn trong khu vực phòng khách riêng biệt. Khu vực như vậy trong những nhà hàng cao cấp thường có giá phụ thu đặt gấp đôi giá thức ăn. Dorothy nghe người phục vụ nói về giá cả thì muốn kéo tay Lập Thế Khang rời đi nhưng đã muộn vì anh đã lên tiếng đặt chỗ ở khu vựa này và hơn nữa còn là bao trọn cả khu vực để không có bất kỳ khách nào được bước vào.
Đây không phải lần đầu Dorothy nhìn thấy kiểu bao trọn nhà hàng của Lập Thế Khang nhưng những lần trước đều là do anh đặt sẵn chỗ, còn lần này có lẽ là ngoài dự tính cho nên bước đến đây anh mới bắt đầu đăng ký đặt chỗ. Phía nhà hàng đương nhiên vui vẻ đồng ý để người có tiền như anh bao trọn một khu mà không cần đặt trước.
Lúc vừa ngồi xuống ghế, Dorothy liền thắc mắc: “Hôm nay anh có chuyện gì sao?”
Lập Thế Khang ngồi xuống phía đối diện Dorothy, thong thả cầm ly nước nhấp một ngụm rồi trả lời cô: “Tối nay, anh có chuyện gấp phải đi xuống phía Nam thành phố, cho nên sẽ không thể đến đón em đi ăn tối.”
“Công việc đột xuất sao?” - Dorothy hỏi lại.
Lập Thế Khang gật đầu đáp: “Đối tác vừa đưa ra thời gian và địa điểm giao dịch.”
Dorothy càng nghe càng không hiểu. Cô không biết Lâđp Thế Khang giao dịch cái gì, với ai ma lại hẹn vào buổi tối. Không phải công ty làm việc nên làm vào giờ hành chánh hay sao? Dorothy khẽ gật đầu rồi lại hỏi tiếp: “Khi nào thì anh xong việc?”
Gương mặt điển trai của Lập Thế Khang kéo ra một nụ cười rồi ngắn gọn nói: “Anh cũng chưa biết nhưng có lẽ là rất khuya. Em hãy ngủ trước, không cần chờ điện thoại của anh.”
Dorothy ừ nhẹ một tiếng rồi nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô tự nhiên thấy bất an. Có cái gì đó cứ sóng sánh trong lòng khiến cô ăn cũng không thấy ngon miệng.
...
Bến cảng Long Beach vào lúc giữa đêm, gió từ biển từng đợt thổi vào táp qua từng gương mặt lạnh lẽo của đám vệ sĩ cũ và mới của Lập Thế Khang. Anh ngồi trong xe, cửa kính xe mở hé lộ ra đôi mắt sắc lạnh đang liếc nhìn qua địa bàn giao dịch. Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió tiếng nước biển thì chẳng còn tiếng gì khác lọt vào tai anh.
Chỉ ít phút sau, phía biển liền truyền đến âm thanh của động cơ. Một dàn mười mấy chiếc ca nô băng trên mặt nước lao về phía bờ. Đám người vượt biên từ Mehico sang Mĩ liều lĩnh đem theo rất nhiều vũ khí hạng nặng để ông trùm vũ khí Lập Thế Khang xem hàng.
Từng rương vũ khí lần lượt được đem lên bờ và trao cho những vệ sĩ của Lập Thế Khang kiểm tra. Lập Thế Khang lạnh lùng đẩy mở cửa xe, đôi chân dài được bao bọc trong bộ âu phục cao cấp và giày da bóng loáng thong thả bước xuống xe. Những ngọn đèn vàng như tỏ như lu trên bến cảng chiếu vào thân hình cao lớn và gương mặt lạnh lùng nam tính của anh tạo ra một thứ hào quang đẹp đẽ lôi cuốn đến mức khiến cho người phụ nữ duy nhất trong nhóm sát thủ nhìn đến điên đảo - Mia.
Lập Thế Khang bước lại gần phía những chiếc rương. Theo từng bước anh đi, vệ sĩ tách thành hai hàng nhường đường cho chủ nhân. Anh đưa tay cầm lấy một khẩu súng bóng loáng trong chiếc rương đang mở, ngắm nghía đôi chút lại chỉ định bất kỳ một chiếc rương khác.
Phía bên kia, bọn người Mehicô răm rắp làm theo. Chiếc rương được Lập Thế Khang chỉ định nhanh chóng được mở ra. Bên trong chứa toàn là lựu đạn. Ánh mắt sắc bén của Lập Thế Khang liếc những vật trong chiếc rương rồi cầm lên một trái lựa đạn, giả vờ rút chốt.
- --
Còn thiếu 27 likes và 8 bình luận nữa nhưng Hạc vẫn đăng lên luôn cho các bạn nha. Chúc các bạn buổi sáng tốt lành và đọc truyện vui vẻ nhé.
Đừng quên bấm like, thả tim và vote 5 sao cho mình nhé. Đủ 150 likes, chương mới sẽ đến.:-)