Nam Phương nghe Tinh Vân nói vậy thì thấy rất vui. Cô liền ôm chầm lấy Tinh Vân cười tươi và không quên đưa ngón tay cái về phía anh mình.
Lúc Tinh Vân vào trong thay đồ, Nam Phương liền huých nhẹ tay Nam Phong nói: “Anh à, chị ấy thật dễ thương. Không như chị Uyển Linh lần trước. Em tặng quà cưới mà cái mặt cứ xị ra, không niềm nở chút nào hết.”
Nam Phong nhìn gương mặt trẻ con tính toán để bụng của Nam Phương thì liền giải thích: “Uyển Linh không thích anh nên cô ta đương nhiên không trân trọng chuyện đám cưới với anh. Còn Tinh Vân và anh là đôi bên tự nguyện cho nên cô ấy đương nhiên vui vẻ đón nhận quà cưới của người em chồng giống như em rồi.”
Nam Phương mỉm cười gật gù, sau lại thắc mắc: “Mà anh cũng thật lạ, người ta không thích thì anh ép làm gì? Cái tính muốn là được của anh thật giống ba.”
“Đừng nhắc về ông ấy nữa.” - Đoàn Nam Phong nghe nhắc đến ba anh thì lập tức thấy khó chịu nên gắt gỏng.
Nam Phương biết anh trai mình và ba như nước với lửa, nhiều năm rồi cô không dám nhắc đến ông trước mặt Nam Phong và ngược lại.
Nhưng lần này là dịp trọng đại cho nên cô bạo gan hỏi: “Đám cưới anh, ba có về không?”
“Anh không biết. Có lẽ do nể mặt ba mẹ Tinh Vân cho nên sẽ về.” - Đoàn Nam Phong hờ hững đáp.
Nam Phương nghe xong cũng phần nào hiểu được vị thế của gia đình chị dâu và nhiều khả năng ba cô sẽ đến tham dự đám cưới. Như vậy ngày gia đình đoàn tụ sẽ không xa.
Nam Phương tuy biết anh mình không thích nhưng vẫn cố nói vào để anh trai hòa thuận với ba: “Anh à, em bận lắm đó. Bọn em vẫn chưa khai quật được nhiều cổ vật. Nhưng vì anh, em liền trở về dự đám cưới. Ba đâu thể nào trốn tránh được.”
“Anh không quan tâm. Ông ấy đến hay không đến cũng chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, không có gì quan trọng hết.” - Đoàn Nam Phong không vui gắt lên.
“Anh à, đó là ba của chúng ta đó.” - Nam Phương tiếp tục lên tiếng giải thích để anh trai mình nguôi nguây và nhúng nhường với ba nhưng xem ra Đoàn Nam Phong tính tình cố chấp vẫn không chịu nhường bước ba của anh.
“Đừng nói về ông ấy nữa.” - Đoàn Nam Phong gắt lại.
Đúng lúc này Tinh Vân bước ra, gương mặt Đoàn Nam Phong đang căng thẳng như được xoa dịu phần nào.
Anh tươi cười bước đến bên cô, vui vẻ nói: “Chúng ta đi đón Tinh Nhật rồi ra ngoài ăn mừng Nam Phương trở về.”
Tinh Vân cũng khẽ gật đầu. Nam Phương cũng vui vẻ bước đến thân thiết nắm tay Tinh Vân. Cô quay sang nhìn Nam Phương thân thiện mỉm cười.
Đã lâu Tinh Vân còn chưa gặp con trai. Cô thật sự rất nhớ con. Không biết con trai cô đã cao đến mức nào rồi? Nghĩ đến con trai, Tinh Vân liền giục Đoàn Nam Phong đi nhanh hơn để cô sớm hơn một chút được nhìn thấy con mình. Ba người vui vẻ bước ra từ cửa hàng áo cưới sang trọng và lấy xe tiến về phía trường Greenland của Tinh Nhật.
...
Tại biệt thự nhà họ Lưu, Lưu Trọng Thiên đang ngồi trên ghế tựa ở phòng khách. Bên cạnh, Lưu Uyển Linh đang đưa thuốc và nước cho anh uống. Lưu Trọng Thiên đón lấy những viên thuốc xanh vàng vốc vào miệng cùng với nước. Vết thương có vẻ như còn rất đau và ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của anh.
“Anh à, anh thấy trong người thế nào rồi? - Lưu Uyển Linh nhẹ nhàng quan tâm thăm hỏi.
Lưu Trọng Thiên nhăn mặt khẽ đáp: “Vẫn còn đau.”
Lưu Uyển Linh thấy Lưu Trọng Thiên ra nông nỗi này thì đau lòng khuyên nhủ: “Anh à, từ giờ chúng ta đừng đụng vào bọn họ nữa. Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta đấu không nổi đâu.”
Lưu Trọng Thiên nghe xong tức giận trừng mắt mắng Lưu Uyển Linh: “Câm miệng! Ai cho em nói như vậy? Em quên mẹ chúng ta chết thế nào rồi sao? Em quên Đoàn Nam Phong hắn bỏ rơi em thế nào hay sao?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu mệt mỏi nói: “Em không quên, nhưng mẹ cũng là do nghĩ quẩn mà ra. Ba nên quay về với vợ con của ông ấy...”
Lưu Trọng Thiên nghe Lưu Uyển Linh gọi Lưu Viễn là ba thì liền chặn ngang: “Ai cho em gọi ông ấy là ba? Ông ấy không phải, cũng không xứng.”
Lưu Uyển Linh nhìn thấy anh trai mình cố chấp thì rất khổ tâm. Cô chỉ muốn anh giữ lại cái mạng và sống cho thật tốt nhưng lòng hận thù của anh thật quá lớn.
“Uyển Linh, em nhất định phải giúp anh.” - Lưu Uyển Linh mệt mỏi thở, vừa thở vừa đưa ra yêu cầu.
Lưu Uyển Linh rủ vai xuống, chán nản hỏi: “Anh lại muốn em làm gì?”
“Quyến rũ Đoàn Nam Phong.” - Lưu Trọng Thiên nhanh miệng nói ra điều đê tiện.
Lưu Uyển Linh vội lắc đầu: “Anh à, Nam Phong đã không còn chút tình cảm nào với em. Hôm giao thừa em cũng nghe lời anh đi thử nhưng chỉ chuốc lấy nhục nhã thôi. Em không đi gặp anh ta nữa đâu.”
Lưu Trọng Thiên vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Hắn mê em như vậy.”
- ----