“Mẹ à, mẹ thấy con nên mặc chiếc đầm nào? - Dorothy cầm hai chiếc váy đưa ra trước mặt bà Dora, vẻ mặt phân vân nhưng cũng rất nghiêm túc lựa chọn.
Bà Dora chỉ một chiếc rồi giúp con gái thay đầm, miệng không quên hối thúc: “Cậu Khang sắp đến rồi đấy, để cậu ấy đợi thì không hay.”
Dorothy ngoan ngoãn đi giày vào, dậm lại son rồi mỉm cười hỏi mẹ: “Mẹ nhìn xem con như vậy đã được chưa?”
Bà Dora mỉm cười, gật gật đầu nhìn con gái, khen ngợi: “Con gái của mẹ rất là xinh đẹp!”
Dorothy mỉm cười rồi lại nói thêm: “Ước gì hôm nay ba cũng đi cùng con để làm chứng nhân cho buổi đăng ký.”
Bà Dora mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Bên nhà lớn có chuyện đột xuất, ba con vội qua bên đó, cả đêm không thấy về. Mẹ cũng đang lo.”
Dorothy khẽ chớp mắt, tỏ ra hiểu chuyện rồi khuyên nhủ mẹ: “Chắc không có chuyện gì lớn đâu, chiều nay chắc ba sẽ về.”
Đúng lúc này, xe của Lập Thế Khang đaã đến trước nhà cô. Dorothy từ cửa sổ phòng mình nhìn thấy xe anh đến thì liền háo hức chạay xuốông nhà. Bà Dora cũng mỉm cười đi theo, nghĩ thầm: “Có lẽ trước khi gặp tai nạn, Amy rất yêu Thế Khang cho nên khi vừa gặp lại nhau thì con bé dễ chấp nhận hơn.”
“Hôm nay trông em thật đẹp.” - Lập Thế Khang ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên môi cô.
Hai má Dorothy ửng đỏ, cúi đầu nói: “Còn anh thì ngày nào cũng đều rất đẹp trai.”
Lập Thế Khang nghe xong liền phì cười: “Không ngờ em khen người khác cũng trực tiếp như vậy.”
“Chỉ đối với anh.” - Dorothy đáp nhanh.
Bà Dora lúc này cũng đã bước ra cổng. Lập Thế Khang cúi đầu chào bà rồi mở cửa xe phía sau cho bà bước vào. Hôm nay anh tự lái xe và không đem theo bất kỳ vệ sĩ nào. Nhờ sự giúp đỡ của những luật sư giỏi trong tập đoàn mà trong thời gian ngắn nhất Lập Thế Khang đã có thể đặt được một chỗ trong văn phòng đăng ký kết hôn.
Anh vừa lái xe, vừa đưa tay cầm lấy bàn tay của Dorothy, mười ngón lồng vào nhau chắc chắn.
“Anh có mang theo nhẫn đính hôn không?” - Dorothy vừa xem điện thoại để kiểm tra lại những thứ cần thiết vừa hỏi anh.
“Có. Chiếc nhẫn đính hôn này anh muốn tặng em từ rất lâu rồi.” - Lập Thế Khang nhìn cô dâu bên cạnh mình, nhoẻn miệng cười đáp.
Dorothy gật gù rồi nói tiếp: “Giấy tờ tùy thân thì chúng ta đã đưa hết cho luật sư. Người làm chứng thì có mẹ em. Như vậy là chúng ta có thể an tâm cưới nhau rồi.”
Bà Dora ngồi phía sau xe, nhìn thấy con gái hạnh phúc bà cũng vui theo. Suốt chặng đường đi bà cứ tủm tỉm cười.
Trên một chiếc xe hạng sang khác,một cặp đôi cũng đang lái xe tiến về khu trung tâm nơi đặt văn phòng đăng ký hôn nhân của thành phố Los Angeles. Lâm Cát Vũ vừa lái xe vừa đeo tai nghe nói chuyện qua điện thoại với luật sư Vương Minh Kỳ:
“Giấy khai sinh và những giấy tờ cần thiết của tôi đã được trợ lý gửi bản scan qua Los Angeles cho văn phòng luật sư của anh. Còn về hồ sơ của Nam Phương thì sẽ mang đến ngay đây.”
“Không biết là hai người làm gì nữa, hôm qua báo kết hôn là muốn hôm nay có chỗ ngay. Văn phòng hôn nhân chứ có phải siêu thị đâu, nếu không có sự quen biết của tôi thì còn lâu mới có chỗ ngay như vậy.” - Vương Minh Kỳ càm ràm một tràng qua điện thoại của Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ nhún nhường nói: “Được rồi, được rồi, em biết anh là kỳ tài của giới luật gia nước Mĩ. Chuyện dù khó đến đâu anh cũng bày mưu tính kế xếp đặt êm xuôi. Cả đời em chỉ đăng ký kết hôn một lần mà thôi cho nên anh làm ơn đến và ký tên vào mục “người làm chứng” là được.”
Vương Minh Kỳ thở dài nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu đạt thành tâm nguyện với mẹ vợ. Xong việc thì tôi cũng đến giáo đường thắp nến cầu nguyện cho bác gái.”
Trước khi cúp máy, Vương Minh Kỳ không quên nhắc Lâm Cát Vũ mua nhẫn đính hôn. Lâm Cát Vũ nghe xong mới nhớ ra anh chưa mua cho Nam Phương nhẫn đính hôn. Tuy thời gian gấp rút nhưng anh vẫn quyết định phóng xe đến cửa hàng đá quý Tiffany thuộc tập đoàn Hoàng Thiên trên đại lộ Hollywood để chọn cho cô một chiếc nhẫn.
“Cát Vũ, anh đi đâu vậy?” - Đoàn Nam Phương thấy Lâm Cát Vũ rẽ snag hướng đại lộ Hollywood thì liền lên tiếng.
Lâm Cát Vũ cầm tay cô, xoa nhẹ rồi đáp: “Đi chọn nhẫn đính hôn cho em.”
“Không cần cầu kỳ như vậy đâu.” - Đoàn Nam Phương nhíu mày nói.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ rồi sốt ruột lên tiếng: “Sẽ muộn đấy.”
- --
Nhớ bấm like!