Trong ánh sáng lờ mờ ấm áp của đèn ngủ, gương mặt mệt mỏi của Hoàng Gia Khiêm hiện ra. Anh nheo mắt nhíu mày nói: “Đừng sợ! Là anh đây.”
Yên Di dù đã nhẵn mặt Hoàng Gia khiêm nhưng cô vẫn không khỏi băn khoăn khi thấy anh trèo lên giường mình, lắp bắp cô gái hỏi lại: “Anh sao lại ở đây?”
Hoàng Gia KKhiêm nhếch môi cười đáp: “Đây là phòng ngủ của anh. Lúc em đến đây không nhìn thấy hình của anh xung quanh đây sao?”
Yên Di ngơ ngác hỏi lại: “Tôi không thấy hình ảnh gì hết. Nếu đây là phòng của anh thì không lẽ đã có nhầm lẫn gì rồi ư?”
Nói xong, Yên Di liền định nhảy xuống giường đi tìm quản gia Hạ nói rằng ông đã đưa cô vào nhầm phòng nhưng Yên Di chưa kịp quay đi thì đã bị Hoàng Gia Khiêm kéo tay quay trở lại. Lúc nãy đi gặp khách hàng anh có uống một ít rượu nên trong người bỗng nhiên có thêm nhiều dũng khí.
“Không có nhầm lẫn. Em là vợ chưa cưới của anh thì phải ở phòng anh. Đây la chuyện bình thường.” - Lời nói đi kèm với hành động, chưa kịp định thần thì Yên Di đã an vị dưới thân của Hoàng Gia Khiêm.
“Vợ chưa cưới sao?” - Yên Di ấp úng hỏi lại.
Hoàng Gia Khiêm không trả lời cô, cả người anh vì bị tác dụng của rượu mà nóng bừng bừng. Mắt anh cũng vì thế mà chuyển đỏ, sòng sọc nhìn ngắm dung nhan của giai nhân dưới thân mình.
Con thỏ nhỏ chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, cái miệng rưng rưng hồng nhuận như mận ngọt khiêu khích anh xâm chiếm. Hoàng Gia Khiêm không kiêm chế nổi liên cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Hoàng Gia Khiêm áp người xuống, mùi rượu trên cơ thể anh lập tức xông vào mũi cô khiến cô muốn tránh thoát nhưng càng tránh thì Hoàng Gia Khiêm càng như bị khiêu khích. Anh lấy tay giữ chặt gương mặt tròn mịn của cô rồi ve vuốt chút ít trước khi bắt đầu ân ái.
Anh dịu dàng rỉ vào tai cô: “Lần này sẽ không đau như lần trước. Anh hứa đó.”
Yên Di nghe đến chuyện lần trước thì tự nhiên sợ hãi. Cô nghiến răng nhắm mắt dũng cảm cự tuyệt thật lớn: “Không! Tôi không muốn.”
Giọng nói có chút men say của Hoàng Gia Khiêm lại rỉ rả vào tai Yên Di: “Nhưng anh muốn. Chuyện hôm trước một lần làm sao đủ. Anh muốn thử lại. Em ngoan một chút. Muốn gì anh cũng chiều.”
Giọng Yên Di như mèo kêu, lí nhí nói: “Tôi muốn về nhà. Tôi không muốn ở đây nữa. Tha cho tôi được không?”
Hoàng Gia Khiêm tuy là người trầm tính nhưng anh đã hạ giọng nói nhiều như vậy mà không lay động được Yên Di thì anh cảm thấy rất không vui. Theo như kế sách của đám đàn ông xấu dạy dỗ, anh liền trực tiếp hành động, không dài dong với con thỏ ú này nữa.
Hai tay Yên Di bị Hoàng Gia Khiêm cố định trên đầu, tuy khó chịu nhưng cô bé một tiếng cũng không dám kêu, chỉ thút thít khóc. Hoàng Gia Khiêm vừa hôn vừa dỗ cô: “Ngoan, mai anh cho em ăn món ngon.”
“Ngoan, sẽ không đau.”
“Ngoan, nín đi. Em khóc thì anh mất hết hứng.”
Dù đã ngừng thút thít nhưng cô gái vẫn không thể vui vẻ hân hoan đón nhận anh được cho nên anh lại dùng lời lẽ khiêu khích cô: “Rồi em sẽ quen thôi. Một lần chưa quen, hai lần ba lần sẽ quen. Thả lỏng một chút, sẽ không đau.”
Yên Di quả thực là cô gái rất ngoan ngoãn. Một phần vì sợ đau, một phần không dám trái ý Hoàng Gia Khiêm, một phần cũng là vì tình cảm giấu kín trong lòng từ lâu cho nên cô chiều theo anh, chậm rãi mở chân ra.
Hoàng Gia Khiêm nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt thơm lừng thoảng mùi vị của sữa rồi nheo mắt trêu chọc: “Yên Di, tối nay em lại vừa ăn bánh ngọt có phải không?”
Yên Di ngượng ngùng khép chân lại, co người vào một góc tránh né rồi lẩm bẩm: “Chỉ ăn một chút bánh phô mai, bánh mousse hương caramen, bánh bơ sữa phủ bột đường, bánh tart nhân táo nướng và một cái bánh bông lan hấp thôi mà.
Hoàng Gia Khiêm nghe qua cái danh sách liệt kê thì phát ngộp nghĩ: “Chả trách người cô ta chỗ nào cũng thoang thoảng mùi bơ sữa.”
Yên Di liệt kê xong danh sách những loại bánh mình đã ăn qua thì còn nghiêm túc tuyên bố rằng: “Sau khi ăn xong tôi đã đánh răng cẩn thận, sao lại có mùi được nhỉ?”
Mặc kệ cho cô nàng đang ngồi băn khoăn ngẫm ngợi về đồ ăn, Hoàng Gia Khiêm không chần chừ liền kéo áo cô lên khám xem cái bụng no căng đến mức nào. Đập vào mắt anh là cái bụng tròn tròn căng cứng không lấy nổi một nếp gấp của Yên Di. Hoàng Gia Khiêm nhìn chằm chằm rồi chớp mắt hai cái trước sự ngại ngùng của Yên Di. Cô liền đưa tay che bụng mình lại, anh liền kéo tay cô ra, khẽ cúi xuống hôn lên chiếc bụng béo ị kia rồi khẽ nói: “Bụng ơi, ăn nhiều một chút. Từ giờ ngươi được nuôi rồi.”