Lâm Cát Vũ từng chút từng chút một nhìn ngắm cơ thể như hoa như ngọc của cô. Ánh mắt của anh như hai ngọn lửa, lướt nhìn đến nơi nào thì nơi đó của cô liền nóng lên. Bàn tay anh cũng không yên phận, từng ngón tay chậm rãi lướt trên làn da mướt nước mát lành của cô. Nơi nào anh chạm đến, nơi đó lập tức nở hoa. Những đóa hoa của tình ái rạo rực trong lòng cô đang thay nhau bung nở.
Tuy nhiên, phần e ngại vẫn đang lấn áp người thiếu nữ lần đầu đối diện với chuyện gần gũi người mình yêu. Cô nhỏ giọng lí nhí nói: “Đừng mà... em...”
Lâm Cát Vũ nhếch môi cười tiếp lời cô: “Em cũng muốn đúng không?”
Đoàn Nam Phương không dám nhìn anh, cô khẽ cúi mặt giấu đi đôi má hồng rồi nhẹ nhàng quay đi. Lâm Cát Vũ áp thân mình sát vào người cô, thỏ thẻ nói vào tai cô: “Đừng chối từ anh nữa. Em có biết anh nhịn khổ sở đến mức nào không?”
Đoàn Nam Phương im lặng khẽ cắn môi không biết phải nói gì. Lâm Cát Vũ không thấy cô phản kháng thì liền mạnh dạn tiến thêm một bước, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Mùi hương nam tính kết hợp với hương liệu trong bồn tắm nhanh chóng xộc vào khướu giác khiến cô đê mê không còn nghĩ được chuyện gì nữa. Đôi môi nhỏ nhắn của cô đang từng chút từng chút nếm vị ngọt của nụ hôn mà anh trao tặng. Thính giác giờ đây chỉ còn nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh. Xúc giác cũng tê dại theo từng cử động vuốt ve âu yếm của người nằm trên.
Đôi cánh tay của Đoàn Nam Phương không tự chủ, vòng qua cổ anh như khuyến khích thêm cho những động tác thân mật này. Lâm Cát Vũ hạnh phúc ôm lấy cô và chậm rãi chiếm lấy cơ thể non mềm mà anh khao khát bấy lâu.
Đoàn Nam Phương khẽ kêu lên một tiếng như chấp nhận cho cơ thể mình nghênh đón dị vật tiến vào. Cô hạnh phúc vòng chân lên eo anh, giữ chặt.
“Bé Phương, em đang đỏ mặt.” - Lâm Cát Vũ khẽ thỏ thẻ vào tai cô như là trêu chọc như là khiêu khích.
Đoàn Nam Phương nhìn ngắm gương mặt nam tính của anh, dịu giọng đáp lại: “Em đang say tình.”
Lâm Cát Vũ nghe được sự thừa nhận này thì liền thúc lưng thật mạnh để công thành đánh dấu sự chiếm hữu cũng như thỏa mãn cơn say tình của người con gái anh si mê. Theo từng cái thúc lưng của anh là tiếng kêu nỉ non của Đoàn Nam Phương. Cô cắn môi để bản thân không vì quá phấn khích mà kêu lớn khắp cả căn phòng.
Lúc này, Lâm Cát Vũ liền thay đổi tư thế, anh nâng tấm lưng trơn bóng của cô lên và bước ra khỏi bồn tắm. Theo từng bước đi của anh, là một lần thốn đến tận da đầu của cô. Cô ôm chặt cổ anh, không ngừng rên rỉ những tiếng “ư”... “a”...
Đưa tay kéo chiếc khăn lông đang được làm ấm trên giá, Lâm Cát Vũ nhẹ nhàng thấm khô hết nước trên người cô rồi đặt thân thể mảnh mai kiều mị xuống chiếc giường rộng lớn êm ái.
Đoàn Nam Phương khẽ nheo mắt nhìn anh, Lâm Cát Vũ mỉm cười tình tứ nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thành trì khó công phá nhất đời anh chính là trái tim em.”
Đoàn Nam Phương nghe xong chỉ tủm tỉm cười, không biết phải nói gì. Lâm Cát Vũ lúc này liền hạ thấp trọng tâm của cơ thể xuống, nhẹ giọng nói tiếp bên tai cô: “Hiện tại, anh đã phá được thành rồi, em có biết được cảm giác thành tựu trong lòng anh hay không?”
Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn anh. Ánh mắt cô trong veo hiện rõ hình ảnh của người đàn ông đang hì hục leo lên đỉnh cao của công cuộc chinh phục trái tim vợ mình. Bất giác cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, nói khẽ: “Chiếm thành thì dễ, giữ thành mới khó. Em muốn xem anh giữ được em trong bao lâu.”
Lâm Cát Vũ nhếch môi cười, lém lỉnh đáp lại: “Đoàn tiểu thư, em muốn xem anh giữ được em trong bao lâu sao? Vậy thì ngày mai em đừng mong xuống được giường và đi đứng bình thường.”
“Anh...” - Đoàn Nam Phương nghe xong liền kêu lên một tiếng nhưng không biết phải nói thêm gì. Rõ ràng từ “giữ” trong ý của cô không phải như vậy nhưng lại bị anh lái sang một nghĩa khác.
“Đúng là hết nói nổi.” - Đoàn Nam Phương nghĩ thầm, sau đó lại hất mũi ra vẻ kiêu kỳ quay đi.
Lâm Cát Vũ đưa tay gõ gõ vào chóp mũi của cô, vui vẻ hỏi lại: “Có phải anh rất tuyệt không?”
Đoàn Nam Phương bĩu môi phán cho hai chữ: “Dung tục.”
Lâm Cát Vũ cười cười nhanh chóng về đích, khôông quên kèm theo một câu: “ Tục hơn còn có đó. Cho em đón nhận đây.”
Cao trào không báo trước khiến cho Đoàn Nam Phương không kịp đỡ. Những tiếng kêu rên thỏa mãn liên tục phát ra từ miệng của cô hòa cùng tiếng thở hùng hục của anh tạo thành một bản hòa ca tình ái nồng đượm của đôi vợ chồng mới cưới.
- ---
* “Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên”
(Truyện Kiều - Nguyễn Du)
Đây là hai câu thơ miêu tả hình ảnh lúc Kiều đi tắm qua cái nhìn của Thúc Sinh. Cụm từ “tòa thiên nhiên” được dùng để chỉ thân hình hoàn mĩ mà tạo hóa ban tặng cho người phụ nữ. Cụm từ này theo Hạc Giấy là một cụm danh từ rất đắc trong việc miêu tả thân hình của người phụ nữ đẹp, vừa thực vừa gợi, vừa hợp tình vừa hợp lý. Qua đó cũng thể hiện được tài năng sáng tạo ngôn từ của cụ Nguyễn Du thuộc vào hàng bậc thầy trong việc viết truyện thơ Nôm khó người sánh bằng.