Tinh Vân thở dài nói: “Tôi sợ làm hỏng cây kiếm đẹp.”
Đoàn Nam Phong phì cười nói: “Ngốc quá, em không sợ bản thân bị thương lại sợ hỏng kiếm sao?”
Tinh Vân liền nghiêm túc giải thích: “Tôi không hiểu về kiếm nhưng tôi biết được để rèn ra được thanh kiếm sáng đẹp như vậy không phải là chuyện đơn giản. Chẳng may tôi không cẩn thận khiến nó bị sứt mẻ thì sao?”
“Rất tốt!” - Từ phía xa một người đàn ông da trắng tầm bốn mươi tuổi, mặc áo choàng đen dài như võ sĩ đạo bước lại vừa vỗ tay vừa khen ngợi: “Yêu quý kiếm là bài học đầu tiên của kiếm sĩ. Hôm nay Đoàn tổng lại đưa đến cho tôi một nữ sát thủ cần học kiếm sao?”
Qua lời của người đàn ông, Tinh Vân liền cảm thấy khó hiểu. Cô tròn mắt nhìn Đoàn Nam Phong đầy nghi vấn. Đoàn Nam Phong liền lên tiếng giải thích: “Cô ấy không phải sát thủ. Cô ấy là vợ tôi.”
Người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy tay cô: “Rất hân hạnh được gặp phu nhân của Đoàn chủ tịch. Tôi là Michael, người chủ quản bộ môn kiếm thuật ở đây. Tất cả những học viên ở đây đều là sát thủ chuyên nghiệp của ông Đoàn.”
Một lần nữa Tinh Vân không thể tin vào tay mình. Cô trừng mắt nhìn hắn như muốn hỏi: “VÌ sao anh lại nuôi nhiều sát thủ như vậy? Anh đưa tôi đến nơi có nhiều sát thủ để làm gì?”
Đoàn Nam Phong như hiểu được thắc mắc của nàng nhưng anh chưa vội giải thích gì cả. Chỉ mỉm cười rồi quay sang Michael nói: “Cho cô ấy đi thay đồ và thử dùng kiếm gỗ.”
Michael nhìn về phía sau nháy mắt với thủ hạ, sau đó một người phụ tá nữ mang bộ đồng phục đặt ngay ngắn trên khay bước đến đưa cho Tinh Vân và hướng dẫn nàng đi thay trang phục.
Lúc Tinh Vân mặc trang phục của kiếm sĩ bước ra cũng là lúc Đoàn Nam Phong cũng vừa thay xong trang phục của anh. Hai người họ được đưa đến một phòng khác và bắt đầu nhập môn về kiếm thuật Nhật Bản.
Michael là người giảng dạy trực tiếp cho hai thượng khách này. Anh nói rất nhiều về nguồn gốc, ý nghĩa, các loại kiếm Nhật Bản và cách làm ra một thanh kiếm nhưng cốt yếu vẫn là dấy lên trong lòng đồ đệ nhập môn như cô tình yêu kiếm. Cô liếc nhìn sang Đoàn Nam Phong, thấy hắn có vẻ chuyên tâm học hành. Thì ra đây là cách hắn “hẹn hò”.
“Thanh Katana thông thường được làm từ hai loại thép, một cứng một mềm. Phần ngoài là thép cứng rắn được mài sắt còn bên trong lõi là thép mềm. Trước mặt hai vị là thanh Katana làm từ thời Edo - Một giai đoạn lịch sử ở Nhật từ thế kỷ XVII- thế kỷ XIX.”
Michael vừa nói vừa đưa thanh kiếm ra trước mặt. Nhanh như cắt, hắn rút thanh gươm ra trước mặt Tinh Vân. Thanh kiếm sắt bén lóe lên ánh sáng kiêu hùng khiến Tinh Vân nhìn không chớp mắt. Cô liền nghĩ: “Mấy trăm năm rồi mà còn sáng như vậy, đúng là lợi hại.”
Sau khi quỳ khoảng hai tiếng nghe Michael giảng bài, cuối cùng cô cũng được đứng lên. Đoàn Nam Phong biết chân của cô bị tê liền đưa tay đỡ cô dậy. Cô cũng dịu dàng đặt tay lên tay hắn và cố tựa vào hắn để bước thử vài bước.
Bắt đầu bài học với kiếm là học cách tra kiếm vào bao rồi rút kiếm ra. Cứ vậy tập đi tập lại rất nhiều lần. Người ta thường nói người Nhật kiên trì tỉ mỉ, bây giờ thì cô đã ngộ ra cái gì gọi là kiên trì đến chán chết.
“Con người vốn không bình đẳng, Đoàn Nam Phong được dùng thanh Katana từ thời Edo sáng bóng còn có cái dây đeo đầy màu sắc treo trên thanh kiếm. Còn cô phải xài cây kiếm gỗ như mấy ông thầy cúng ở làng. Tại sao giữa cô và hắn không bao giờ bình đẳng?” - Ý nghĩ này khiến cho mặt Tinh Vân chuyển xám. Cô nhăn mày nhíu mặt lộ hết suy nghĩ ra bên ngoài khiến Đoàn Nam Phong đọc được. Anh liền nhỏ nhẹ đưa thanh kiếm lên hỏi: “Bé con, em thích nó sao?”.
Tinh Vân khẽ gật đầu, hai mắt sáng lên, đưa tay về phía trước đón kiếm. Cô cứ tưởng hắn sẽ cho mình cầm thử nhưng hắn lại lắc đầu nói: “Phụ nữ chỉ nên dùng những thứ có lực sát thương thấp thôi. Anh thấy kiếm gỗ rất hợp với em.”
Nói xong hắn còn cười trêu nàng. “Cái tên hỗn đản này hôm nay còn kỳ thị giới tính nữa.” - Tinh Vân khó chịu liếc hắn rồi rủa thầm.
Nhưng Tinh Vân cô không chịu thua, cô quay sang Michael lễ phép nói: “Thầy à, em có thể dùng thanh Katana kia không?” - Mắt không quên đẩy sang thanh Katana đầy mê hoặc kia.
Michael nhìn sang Đoàn Nam Phong như xin chỉ thị rồi mới dám đưa ra quyết định. Tinh Vân lén nhìn sang hắn thấy hắn ra hiệu là không, nàng liền cắn môi dọa hắn nhưng hắn vẫn không đồng ý.
Nàng thất vọng rũ vai xuống. Thời gian từng chút một nặng nề trôi quá, nàng bị hắn đưa đến đây hẹn hò khiến thần kinh nàng mất hết ý chí chiến đấu. Cuối cùng chán quá không chịu được nàng đành tiến lại chỗ hắn hỏi thẳng điều kiện: “Làm sao anh mới cho tôi thử cây Katana này?”
“Bé con, nó rất nguy hiểm, em sẽ bị thương.” - Đoàn Nam Phong vẫn dùng giọng ấm áp ra vẻ quan tâm nàng.
Nàng cương quyết đáp lại: “Tôi không sợ.”
“Dũng cảm lắm! Nhưng tôi sợ.” Đoàn Nam Phong gật gù đáp lại. Tinh Vân cảm thấy khó làm căng với hắn nên liền xuống nước van nài: “Đoàn Nam Phong, cho tôi thử một lần đi mà. Một lần thôi.”