"Anh đã tuyển Âu Dương Mộng Duyệt rồi, có cô ấy giúp đỡ là được rồi, từ mai em hãy qua chỗ Vũ Trạch giúp đỡ cậu ấy! Cậu ấy nhất định rất hoan nghênh." Quý Thiên Tứ lời lẽ kiên định, anh nhất định phải sắp xếp để Quý An Ninh qua đó, như vậy Âu Dương Mộng Duyệt sẽ không có cơ hội tiếp xúc với cô nữa. Quý An Ninh nghe xong anh nói, cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Vâng, vậy em liên hệ Vũ Trạch xem anh ấy có cần em qua không?"
"Để anh liên hệ!" Quý Thiên Tứ nói.
"Được thôi!" Quý An Ninh trong lòng có phần tò mò, anh trai phải chăng quá quan tâm tới việc của cô và Vũ Trạch?
Sau khi Quý An Ninh đi ra, Quý Thiên Tứ liền gọi điện thoại cho Cung Vũ Trạch, lần trước khi ở nhà, anh đã xin được số điện thoại của anh ta.
"Alo! Anh Quý, có việc gì không?" Đầu bên kia, giọng Cung Vũ Trạch rất kính trọng.
"Vũ Trạch, có việc này tôi muốn nhờ cậu, tôi muốn để An Ninh tới công ty cậu thực tập một tháng, cậu có ý kiến gì không?" Quý Thiên Tứ bình tĩnh hỏi.
Đầu bên kia Cung Vũ Trạch bật cười: "Đương nhiên là không có ý kiến gì, anh bảo cô ấy qua đi! Em sẽ tận tình chỉ bảo cho cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý."
"Nó đồng ý qua rồi!"
"Được!"
Sau này buổi sáng cậu qua đón nó đi làm cùng là được."
"Vâng! Được thôi, buổi tối anh cùng đi ăn cơm luôn chứ?"
"Không, tôi có khách phải tiếp đãi, cậu dẫn nó đi ăn là được!"
Ngắt điện thoại, Quý Thiên Tứ khẽ thở phào, anh đã quyết định tuyệt đối không để Âu Dương Mộng Duyệt tiếp cận Quý An Ninh, đây cũng là việc anh hứa với ông Quý, anh không thể nuốt lời.
Buổi tối, Cung Vũ Trạch tới đón Quý An Ninh tới nhà hàng gần đó ăn tối, nhắc tới việc ngày mai tới công ty anh thực tập, Cung Vũ Trạch rất hoan nghênh, hơn nữa lại còn làm trợ lý của anh, có một tháng ở bên nhau, Cung Vũ Trạch đương nhiên không bỏ lỡ.
Giống như báu vật anh mong đợi từ lâu đột nhiên tới tay, anh phải trân trọng và thưởng thức thật cẩn thận.
Buổi tối, Quý Thiên Tứ gặp đối tác tới tám rưỡi mới về nhà, do anh có uống một chút rượu nên để tài xế lái xe, anh ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên xe của anh phanh gấp, ở chỗ rẽ có một chiếc xe không bật đèn lái ra bất ngờ lao ra, khi tài xế phanh xe để né tránh, vị trí đèn xe cọ sát vào nhau.
Quý Thiên Tứ mở choàng mắt, thì nghe thấy tài xế ngồi trước nói: "Xin lỗi Quý tổng, xảy ra chút sự cố, đụng vào xe người khác rồi."
"Sao lại đụng?"
"Đối phương không bật đèn, khiến tôi không chú ý."
Đèn đường của biệt thự rất sáng, chiếu sáng cả con đường, vì thế rất nhiều người lái xe quên bật đèn.
Đụng vào xe của Quý Thiên Tứ là một chiếc BMW màu trắng, cô gái ngồi trên ghế lái bị tông bất ngờ cũng rất hoảng sợ, cô gái này không phải ai khác chính là Âu Dương Mộng Duyệt.
Cô muốn tới siêu thị gần đây để mua đồ, nhưng không ngờ vừa lái xe ra đã tông ngay vào xe người khác, mặc dù chỉ là sự cố nhỏ nhưng vẫn rất phiền phức.
Cô sửng sốt một lát, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, dù sao thì vẫn phải giải quyết vấn đề, chỉ không biết đối phương có dễ trao đổi không.
Quý Thiên Tứ vốn định để tài xế xuống xử lý, bất ngờ thấy dưới ánh đèn có một bóng người mảnh mai đang cúi người quan sát chỗ bị xe đụng, lại nhìn gương mặt của cô gái đó, anh giật mình, sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Âu Dương Mộng Duyệt thấy vết chầy xước không quá nghiêm trọng liền cười nói với tài xế bước xuống từ ghế lái: "Tiên sinh, xin lỗi, là trách nhiệm của tôi, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường cho anh."
"Tiểu thư, buổi tối ra đường sao lại không bật đèn! Cố có biết như vậy rất nguy hiểm không." Tài xế tốt bụng nhắc một tiếng.
"Tôi... tôi quên mất." Âu Dương Mộng Nguyệt bối rối, cô thực sự không cố ý tắt đèn.
"Ôi, đúng là tài xế nữ, lần sau cẩn thận một chút! Nếu bồi thường thì tôi nhận tiền sơn lại! Xe này của sếp tôi, bồi thường hai mươi nghìn đi."
Xe này là xế hộp trị giá hàng triệu tệ, chỉ lấy của cô hai mươi nghìn, Âu Dương Mộng Duyệt trong lòng mừng thầm, xem ra cũng là người dễ nói.
Có điều lúc này, cửa sau xe mở ra, dưới ánh đèn, một người đàn ông với gương mặt tuấn tú bỗng xuất hiện trước mắt cô, Âu Dương Mộng Duyệt mở tròn mắt, trời ơi, sao lại là xe của anh ta?
Quý Thiên Tứ bước tới, sắc mặt sa sầm khó coi: "Cô chạy tới bên này làm gì?"
Âu Dương Mộng Duyệt chột dạ, ánh mắt lấp lánh nói: "À... nhà tôi ở gần đây!"
"Nhà cô?"
"Đúng, tôi mới thuê một căn biện thự, cách đây một km, thật trùng hợp! Anh cũng sống ở đây sao?" Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.
Quý Thiên Tứ không tin cô, cô sống ở đây có ý đồ rất rõ ràng, không ngờ cô ta đuổi tới tận cửa nhà rồi.
Âu Dương Mộng Duyệt đánh trống lảng: "Tiền xe của anh tôi sẽ bồi thường, anh nói bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ bồi thường."
Tài xế bên cạnh rất lúng túng, không ngờ tiểu thư xinh đẹp này là người quen của Quý tổng.
"Phải bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu." Quý Thiên Tứ cũng không định cho qua.
"Tôi biết xe anh không chỉ bồi thường hai mươi nghìn, tôi bồi thường năm mươi nghìn, mai tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ của anh, nói vậy nhé, tôi đi siêu thị đây!" Âu Dương Mộng Duyệt nói xong liền ngồi vào xe, tinh thần hốt hoảng khiến cô vốn định lùi xe nhưng lại nhầm lẫn đạp ga, tiếp tục đâm vào xe của Quý Thiên Tứ lùi xa thêm mấy mét, cũng may tài xế và Quý Thiên Tứ đứng bên cạnh né nhanh nếu không e là đã xảy ra chuyện.
Khung xe phía trước của xe Quý Thiên Tứ bị tông biến dạng, như thể đang khóc tủi thân.
Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trên ghế lái, hốt hoảng vài giây, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Trời ơi, cô làm sao thế này, đầu óc chập mạch sao? Sao lại tông vào xe của anh, lần này bồi thường đã đời rồi.
"Tiểu thư này có thích hợp lái xe không vậy? Hay đang cắn thuốc? Hoặc uống rượu lái xe?" Tài xe khiếp đảm nói.
Quý Thiên Tứ mặt biến sắc, cô gái này lái xe ra ngoài đúng là một việc cực kì nguy hiểm.
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!" Âu Dương Mộng Duyệt thò đầu ra ngoài, tiếp tục xin lỗi Quý Thiên Tứ, sau đó xe cô chạy qua bên cạnh, lần này cô đã lái được về lại đường lớn.
Nhìn theo xe cô đi xa, Quý Thiên Tứ ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, tài xế bên cạnh xoè tay nói: "Bây giờ thì cần phải bồi thường thêm rồi, Quý tổng, lát nữa tôi sẽ đưa xe đi bảo hành."
"Ừ! Anh cứ lái đi luôn đi! Tôi đi bộ về cũng được!" Quý Thiên Tức gật đầu, dù sao cách nhà anh cũng không xa.