Tay Cung Vũ Ninh bị bắt lại, cơ thể bị ép chặt bởi người đàn ông này, nếu ánh sáng của bật lên, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, tất cả sắc mặt đều đỏ lên.
“Hạ Lăng Sơ, anh bỏ tôi ra.” Cung Vũ Ninh có chút hơi tức giận, cô ta không muốn cùng anh ta cứ tiếp tục mập mờ như này.
Hạ Lăng Sơ chỉ còn cách ngồi đứng dậy, gia tay kéo cô ta, Cung Vũ ninh ngồi bên cạnh anh ta, vẫn nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta giữ vững nói, “Đi đi xem là ai, có lẽ là Andrew, cô ta nhất định lo lắng cho tôi.
Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta muốn phải mở cửa, anh ta vẫn lo lắng chụp vào cổ tay cô ta kéo cô lại, “Cung Vũ Ninh, em nghe anh nói, lúc này đây, em không được mở cửa.
“Tại sao?” Cung Vũ Ninh thực sự không hiểu.
Hạ Lăng Sơ chỉ còn cách thở một hơi nói, “Được rồi! anh nói cho em sự thật, anh thực sự không phải vì lỡ thời gian xuống tàu, mới ở lại trên thuyền.”
“Vậy anh vì cái gì?” trong lòng Cung Vũ Ninh hơi thắt lại, lẽ nào là vì cô ta sao? Không, nhất định không thể như vậy.
Giọng nói của Hạ Lăng Sơ trả lời trực tiếp, “Tôi vì cô nên mới ở lại.”
Hơi thở của Cung Vũ Ninh rát nhanh, anh ta thật sự vì cô ta ở lại sao? Nhưng, anh ta có bạn gái, tại sao anh ta còn làm như vậy?
“Bởi vì khi tôi xuống tàu, tôi nhìn thấy một người đàn ông lên tàu, có người bất cẩn nên đụng vào túi của anh ta, từ trong túi của anh ta lăn ra một ống sắt tròn, trong mắt người khác, nó căn bẳn không tính là vũ khí nguy hiểm, nhưng tôi biết, loại ống sắt tròn đó có thể lắp thành súng, mà mu bàn tay của người đó có hình săm Hỏa Liệt Điểu của Hắc bang, trên con tàu này có sát thủ lính đánh thuê rất lợi hại.”
Trong lòng của Cung Vũ Ninh choáng váng, cô ta nuốt nuốt nước bọt nói: “Anh có nghĩ kẻ giết người đó nhằm vào tôi không?”
“Có thể là vậy, cũng có thể không, nhưng mà, tôi không thể sơ suất, thân phận của cô sẽ quá dễ thấy.” Hạ Lăng Sơ lên tiếng nói.
Cung Vũ Ninh tại thời điểm này, đối với tiếng gõ cửa bên ngoài cửa, cũng do dự một chút.
“Cô không phải lo lắng, nếu như mục tiêu của kẻ giết người là cô, tuyệt đối sẽ không động thủ đến Andrew và vệ sĩ của cô, chắc chắn, hắn cũng không muốn rút dây động rừng.”
Cung Vũ Ninh nghe xong thông tin này, cô ta ngồi xuống, trong bóng tối, khuôn mặt của cô ta căng thẳng, trong đôi mắt lóe lên với lòng biết ơn, cô ta quay đầu, muốn nhìn thấy rõ biểu cảm của người đàn ông lần đầu tiên.
Tuy nhiên, dưới ánh sáng lờ mờ, cô ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của anh ta, cũng đang nhìn cô ta.
“Tại sao anh lại làm điều này?” Cung Vũ Ninh đột nhiên muốn biết rằng giữa cô ta và anh ta, nó cũng chỉ có thể được coi là bèo nước gặp nhau! Anh ta lại vì mối nguy hiểm không xác định, mà ở lại bên cạnh cô ta.
“Bởi vì tôi không muốn cô xảy ra việc gì.” Giọng của Hạ Lăng Sơ trầm thấp mà kiên định.
“Vậy anh cũng không muốn trở về gặp bạn gái của anh? Cô ta có lẽ đang đợi anh về đí.” Cung Vũ Ninh nghĩ thầm, vì cô ta, để cho anh ta lại ở lại trên thuyền lãng phí mấy ngày, như này liệu có ngăn cản bọn họ gặp gỡ?
Hạ Lăng Sơ đột nhiên hừ cười ra tiếng, không nói lời nào.
“Anh cười cái gì? Cái này có gì buồn cười sao?” Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt, có chút chán nản, không trả lời cẩn thận cho cô ta thì thôi, còn cười.
Hạ Lăng Sơ không cười nữa, trong mờ tối, không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng mà, giọng nói của anh ta, đã tuyệt đối nghiêm túc trở lại, “Tôi vẫn chưa có bạn gái.”
“Cái gì? Nhưng anh rõ ràng nói anh đã có người thích rồi.” Cung Vũ Ninh mắt hơi ngếch lên hỏi, cái này là anh ta chính miệng nói ra, đừng tưởng rằng cô ta không có nghe thấy.
“Đúng, tôi muốn ở lại ngươi bên cô, vì tôi hiềm nghi, nên bắt bược phải nói mình đã có người phụ nữ thích mới ổn, nếu không, cô sẽ coi tôi thành kẻ phong lưu, tôi chỉ có nói dối một lần.” Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ trong lờ mờ tối, vẫn đang chằm chằm nhìn cô ta.
Cung Vũ Ninh hít một hơi, nói dối? anh ta không có người phụ nữ thích? Càng không có bạn gái? Anh ta chỉ lừa gạt cô ta?
“Anh...” Cung Vũ Ninh thật sự giận đến nỗi không muốn nói chuyện với anh ta nữa, “Anh lại nói dối đối với tôi”
Cung mưa ninh thật là giận đến không muốn cùng hắn nói chuyện: "Ngươi lại đối với ta nói hoảng."
“Xin lỗi, vì tình hình khẩn cấp, tôi ngoài nói dối cô ra, tôi không thể tìm cách khác mà có thể tự nhiên ở lại với cô, chỉ như vậy, cô mới không đuổi tôi ra ngoài.” Hạ Lăng Sơ xin lỗi, vì anh ta đã nói dối lừa cô ta.
Ban đầu, Cung Vũ Ninh rất tức giận, nhưng mà, sau khi nghe xong câu này, cảm xúc tức giận của cô ta đột nhiên biến mất, mà thay vào đó là một kiểu cảm động khó nói, và khó đặt tên là gì.
Tất cả những gì anh ta làm, mục đích cuối cùng chính là bảo vệ sự an toàn cho cô ta, mà cô ta, mặc nhiên lại chê ghết anh ta, còn nghi ngờ anh ta là một tên khốn.
“Cô...” Hạ Lăng Sơ muốn hỏi cô ta, cô ta có còn muốn giận không.
Vào thời điểm này, Hạ Lăng Sơ chỉ cảm thấy có mùi thơm, trong giây tiếp theo, vòng tay anh ta ôm lấy một cơ thể mềm mại, ôm lấy cổ anh ta và ôm chặt lấy anh ta.
Hạ Lăng Sưo bị choáng ngợp bởi cái ôm đột ngột này, anh ta không thể phản ứng lại, anh ta khẽ rang đôi tay ra và cảm thấy rằng thân thể trong vòng tay ôm rất chặt...
“Cung tiểu thư...”
“Cám ơn anh!” Một giông nữ trong veo thì thầm bên tai của anh ta.
Hạ Lăng Sơ đột nhiên có chút có chút muốn biết, cô ta muốn cảm ơn như nào, vì vậy, buộc miệng hỏi lại một câu, “Cảm ơn như nào?”
“Lấy thân báo đáp, anh đừng mơ tưởng...” Cung Vũ Ninh cắn răng nói.
“Hự! Tôi không có suy nghĩ như vậy...” Hạ Lăng Sơ vội vàng làm sáng tỏ, nhưng mà, trong lòng đúng là nghĩ như vậy, nhà này cũng không tệ.
“Nhưng mà...” Cung Vũ Ninh ở trong mờ tối, cười lên, giây kế tiếp, cô ta nâng mặt anh ta lên, một đôi môi đỏ mọng hôn lên bên mặt của anh ta, “Như này thì được.”
Hạ Lăng Sơ chỉ cảm thấy không đủ, anh ta đột nhiên đổi bị động sang chủ động, cánh tay dài không xác định, một tay luồn vào eo của cô ta, một tay cầm vào sau đầu của cô ta, cứ như vậy đem cô ta lần nữa đè đến trên ghế sô pha.”
Cung Vũ Ninh còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng bá đạo dí xuống, món quả cảm ơn này, vẫn phải là anh ta tự mình đòi lấy mới đúng.
Trong đầu của Cung Vũ Ninh một tiếng trống không, trên môi là làm cô ta xa lạ cũng không biết làm sao hôn, hơi thở không thuộc về mình, mát lạnh mà dễ ngửi...
Ngoài cửa phòng, tiếng gõ cửa biến mất, đại khái là cho rằng cô ta đã ngủ rồi rồi!
Tuy nhiên, một tiếng “pặc pặc...”, ánh sáng toàn bộ cabin sáu tầng sáng lên, việc sửa chữa mạch đã thành công rồi.
Đột nhiên ánh sáng chói lóa, chiếu vào đôi mắt của Cung Vũ Ninh, chói vào làm trong đầu của cô ta một vùng ngôi sao, và cũng nhìn thấy đôi mắt của anh ta rất gần, sâu mà quyến rũ, đồng thời, tỏa ra một loại làm cho mặt của cô ta nóng bỏng đỏ tới mang tai.
vào ánh sáng sao, và cũng thấy đôi mắt của người đàn ông gần như tay, sâu và quyến rũ, trong khi tỏa ra một Loại bỏng khiến cô đỏ mặt.
Hai người môi vẫn đang chạm vào.
Nếu trong bóng tối, sự xấu hổ của Cung Vũ Ninh không rõ ràng lắm, nhưng vào lúc này, cô ta đỏ mặt đến kinh ngạc, cô ta cũng dùng sức đẩy người đàn ông ra khỏi người của cô ta, “Báo đáp đủ rồi chứ!.”
Hạ Lăng Sơ ngồi dậy, mỉm cười cắn nhẹ vào môi mỏng “Chưa đủ” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Vậy cũng không được rồi.” Cung Vũ Ninh quay đầu nhìn anh ta, người đàn ông này còn muốn gì nữa?