Nào ngờ, anh lại phải nằm trong viện thế này.
"Tại sao tối qua con không nói với mẹ? Con còn bảo cả Trì Dương nói dối mẹ, nói con không có ở trên xe, con muốn làm mẹ sợ chết sao?" Tịch phu nhân oán trách con trai mình.
Trình Ly Nguyệt ở bên cạnh an ủi: "Mẹ, đừng lo lắng, anh không cố ý đâu! Anh ấy chỉ không muốn mẹ lo lắng thôi."
"Giấu mẹ tưởng rằng mẹ sẽ yên tâm sao?" Nói xong, Tịch phu nhân lại nhìn Hỏa Hỏa đứng bên cạnh, bà liền kéo lấy tay cô: "Hỏa Hỏa, cũng may có con ở bên cạnh nó."
"Mẹ, cô ấy đổi tên là Tiểu Duyệt rồi, không gọi là Hỏa Hỏa nữa, sau này mẹ gọi cô ấy là Tiểu Duyệt."
"Tiểu Duyệt cũng rất hay!" Tịch phu nhân mỉm cười, càng nhìn càng thấy yêu mến Tiểu Duyệt.
"Mẹ, có việc này con muốn nói với mẹ, Tiểu Duyệt là chắt nội của cụ Sở Nguyên, cô ấy tên là Sở Duyệt."
"Cái gì? Con là chắt nội của cụ Sở Nguyên? Tại sao lần trước không giới thiệu?" Tịch phu nhân thực sự bất ngờ, Sở Nguyên có địa vị vô cùng cao trong chính giới, tới nhà họ Tịch cũng vô cùng kính trọng.
Tịch Phong Hàn cười: "Con quên nói với mẹ!"
"Con đấy, bận lên là cái gì cũng quên được, có điều vậy cũng rất tốt, sau này chúng ta sẽ là thông gia." Tịch phu nhân bật cười, bà thực sự rất vui mừng.
Trình Ly Nguyệt đứng cạnh cũng rất vui, nếu như anh trai cô cưới vợ, mẹ sẽ không phải lo lắng cả ngày nữa, nguyện vọng ôm cháu nội sẽ sớm được thực hiện.
"Tiểu Duyệt, em hãy bảo chị gái em dẫn đi ăn sáng đi, ăn xong về nhà nghỉ ngơi, ở đây đã có mẹ và em gái anh rồi." Tịch Phong Hàn nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà xót ruột.
Sở Duyệt gật đầu: "Vậy anh nghỉ ngơi đi."
"Tiểu Duyệt à, con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Ở đây đã có bác rồi, không sao đâu." Tịch phu nhân cười nói, Sở Duyệt gật đầu, cô nhìn Trình Ly Nguyệt mỉm cười rồi đẩy cửa bước ra.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Sở Nhan và cô ăn sáng trong bệnh viện, ăn xong, bác sĩ liền sắp xếp phòng nghỉ cho Sở Duyệt, Sở Nhan vẫn đang làm việc, không thể nghỉ ngơi.
Có Tịch Phong Hàn ra mặt, mọi suy đoán của cả nước đều bị phá bỏ, quốc tế cũng lũ lượt báo cáo về sự việc lần này, giải trừ những nghi ngờ vô căn cứ, vụ nổ khí đốt thiên nhiên lần này đã được giải quyết một cách ổn thỏa.
Tịch Phong Hàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thời gian tiếp sau đó anh chỉ cần tĩnh dưỡng, Tịch phu nhân cũng ở lại bệnh viện, bệnh viện Hoàng Gia chính là nơi tiếp đãi những người có thân phận như họ.
Buổi tối, Sở Nhan tối qua cũng nghỉ ngơi được một tiếng đồng hồ, cô không thể cầm cự thêm được nữa, sau khi đứng trước cửa sổ ở hành lang gọi xong một cuộc điện thoại, cô lùi sau một bước, bất ngờ choáng váng ngã ra sau.
Cô kêu lên thất thanh, bỗng nhiên một cánh tay đàn ông rắn chắc, mạnh mẽ ôm lấy cô, cả người Sở Nhan liền nhào vào lòng một người có hương thuốc thoang thoảng, Sở Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chiến Tây Dương nhướng mày mỉm cười nhìn cô: "Sở tiểu thư, xem ra cô thực sự cần đi nghỉ ngơi rồi đấy!"
Sở Nhan vội vàng chỉnh đốn trang phục, đứng thẳng người dậy: "Cám ơn, tôi vẫn chưa nghỉ ngơi được."
"Yên tâm đi! Tôi sẽ xin nghỉ phép với anh tôi cho cô. Cô đi nghỉ ngơi một lát đi, hai tiếng sau tôi sẽ gọi cô."
Sở Nhan thực sự cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ngẫm nghĩ một lát, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, cô nghỉ ngơi một lát cũng được.
"Được thôi! Nhớ hai tiếng nữa phải gọi tôi đấy." Sở Nhan nói xong liền đi về phía phòng làm việc của anh, ở đó có một chiếc giường và chăn.
Chiến Tây Dương nhìn theo bóng người mảnh mai, cao ráo của cô, ánh mắt lấp lánh, lúc này đồng nghiệp bên cạnh vỗ vai anh: "Tây Dương à, thích thì hãy theo đuổi đi!"
Chiến Tây Dương ngạc nhiên vài giây, còn người nói đã đi vào phòng làm việc. Chiến Tây Dương không thể không thừa nhận, mình có một chút cảm tình với Sở đại tiểu thư này.
Chỉ có điều, cô ấy mạnh mẽ như vậy lại có chút lạnh lùng, còn cả cách biệt về tuổi tác, điều này thật khiến anh không dám xuống tay.
Sở Nhan cũng không khách sáo, cô thực sự rất mệt, nằm trên giường bình thường Chiến Tây Dương vẫn nghỉ ngơi, kéo chăn của anh đắp lên người, hơn nữa trong chăn vẫn còn hơi ấm, Chiến Tây Dương cũng vừa mới dậy không lâu, cô dường như nhắm mắt vào là ngủ.
Chiến Tây Dương đẩy cửa bước vào phòng của Tịch Phong Hàn, vội gọi: "Cô, cô tới rồi à."
"Tây Dương, con nghỉ ngơi sao rồi, không mệt quá chứ!" Tịch phu nhân vội vàng quan sát con trai quý báu của anh trai mình, tối qua cũng may có đứa cháu này tăng ca chăm sóc.
"Không sao, con trước giờ vẫn rất khỏe, có thể chịu được." Chiến Tây Dương tự tin nói.
"Con nói cho cô biết, vết thương của Phong Hàn không sao chứ?"
"Tối qua đã phẫu thuật thành công rồi, không sao cả! Chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
Tịch phu nhân nghe xong liền an tâm hơn hẳn: "Được, lát nữa ba con cũng tới, tim của ba con cũng không sao chứ?"
"Không sao ạ, gần đây ba uống trà dưỡng sinh, bình thường dắt chó đi dạo, không có áp lực gì cả!" Chiến Tây Dương nói xong liền nhìn Tịch Phong Hàn nằm trên giường bệnh: "Anh, mấy ngày này anh hãy gác lại chuyện quốc gia đại sự, tĩnh dưỡng khỏe lại rồi tính."
"Ừ!" Tịch Phong Hàn gật đầu, nói gác lại nhưng thực sự anh không thể gác lại, chỉ có thể cố gắng giải quyết hết những việc có thể giải quyết bằng cách nói miệng.
Hai tiếng đồng hồ sau, Chiến Tây Dương không gọi Sở Nhan dậy, bây giờ Tịch Phong Hàn cũng không có việc gì giao cho cô xử lý, vì thế Sở Nhan ngủ một mạch tới chín giờ tối. Đợi tới khi cô tỉnh lại, Chiến Tây Dương đang ngồi bên cạnh cô dùng laptop để viết phương án.
"A..." một tiếng kêu thất thanh khiến anh giật mình.
Anh ngẩng đầu khỏi laptop thì thấy Sở Nhan đầu tóc rối tung bước vội xuống giường: "Chiến thiếu gia, sao cậu không gọi tôi dậy chứ!"
Chiến Tây Dương thấy cô lo lắng, mỉm cười nói: "Cô đừng vội, anh tôi ngủ rồi, anh ấy không có việc gì yêu cầu cô xử lý cả."
Sở Nhan vừa đi giày vừa khoác áo, trách móc: "Đã nói là bảo cậu gọi tôi dậy!"
"Tôi thấy cô ngủ rất ngon nên không nhẫn tâm gọi."
"Chỉ cần là công việc của tôi thì cho dù tôi có ngủ ngon thì cậu cũng phải gọi tôi dậy." Sở Nhan vửn nói vừa vén tóc, mái tóc dài tới eo lập tức lại mượt mà vào nếp, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô làm toát lên phong tình thư thái của phụ nữ sau khi tỉnh giấc.
Yết hầu của Chiến Tây Dương bất giác sít lại, nhìn cô không chớp mắt, cô gái này thật quyến rũ.
Sở Nhan chỉ mất không tới một phút đã khôi phục lại phong thái của nữ cường nhân trong công việc, cô sải bước rời đi.
Sau lưng, Chiến Tây Dương phát hiện ra đầu óc viết phương án của mình trở lên mụ mị, trong đầu chỉ có dáng vẻ yêu kiều của Sở Nhan ban nãy, kế hoạch phương án gì cũng bị anh vứt hết ra khỏi đầu. Đợi khi anh định thần lại, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương thoang thoảng của phụ nữ trưởng thành mà Sở Nhan lưu lại, khiến anh khao khát.