Hơn nữa, lần này còn đăng tin tìm người nặc danh, chỉ dán ảnh thường ngày của Trình Ly Nguyệt để thấy rõ mặt của cô hơn.
Sau khi Cung Dạ Tiêu đưa ra quyết định này, cả ngày đều không có ai có mạnh mối, hắn chỉ đành chờ đợi.
Đối với hắn, mỗi giây mỗi phút đều như đang bị giày vò.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đợi.
Cuộc sống trên đảo cứ dần trôi đi, chớp mắt đã qua một một tuần. Trong một tuần này, đa số thời gian cô đểu ở trang viên của Lam Ca, cùng ăn cùng ở với Lam Ca, chẳng qua là ở hai phòng khác nhau. Lam Ca cũng không làm gì quá đang với cô.
Cũng coi là tôn trọng khách.
Hôm nay, lúc ở trong thư phòng, cô đã nhìn thấy một trang giấy vẽ trắng. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đưa tay cầm bảng màu ở bên, tỉ mỉ vẽ lại phong cảnh bên ngoài.
Đường bút uyển chuyển khiến Trình Ly Nguyệt hơi kinh nhạc, lẽ nào trước đâu cô có hứng thú với vẽ tranh sao?
Nét vẽ của Trình Ly Nguyệt rất tự nhiên. Rừng cây, vườn hoa và trời xanh mây trắng đều được cô thể hiện một cách vô cùng sinh động trên giấy.
Cô nhập tâm đến nỗi Lam Ca vào phòng mà cô cũng không hề hay biết. Lam Ca tiến đến, khi nhìn thấy cô đang vẽ tranh thì hơi kinh ngạc. Hắn bước từng bước đến sát cô, khi nhìn thấy tranh phong cảnh chân thực đến khó tin trên giấy, hắn ngẩn người vài giây.
Dung mạo thuần khiết của cô gái này vốn đã khiến hắn yêu thích, nhưng không ngờ, khả năng hội họa của cô lại đáng kinh ngạc đến vậy.
“Rất đẹp.” Lam Ca ở phía sau không khỏi thốt lên.
Trình Ly Nguyệt vội thu bút lại, ngại ngùng nói với hắn: “Xin lỗi vì đã động đến đồ của anh.”
Lam Ca đúng là không biết nên làm gì với cô nữa. Cô gái trước mắt giống như một viên đá xinh đẹp không bao giờ nóng lên, dù hắn có quan tâm đến đâu thì cô cũng luôn giữ khoảng cách. Chuyện thân mật nhất của hai người cũng chỉ là lần trước cô cho phép hắn nắm tay.
Nhưng đó đâu phải điều hắn muốn đâu!
“Ông nội cho chúng ta một tuần để chuẩn bị hôn lễ. Nếu em có yêu cầu gì về đám cưới thì nói với tôi. Tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Nhanh vậy sao?” Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Lam Ca nhìn cô thở dài: “Sức khỏe của ông luôn không tốt, hơn nữa, có lẽ sau một tuần nữa ông sẽ phải rời đảo đi làm phẫu thuật rồi. Sau khi phẫu thuật, ông sẽ không ở trên đảo một thời gian.”
“Ông nội sao vậy?”
“Ông bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
“Sao cơ?” Trình Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
“Cho nên, bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Ở đây có một lễ đường lớn, họ sẽ giúp chúng ta tổ chức hôn lễ. Trang sức và váy cưới của em sẽ được đưa đến đây bằng máy bay vào ngày mai. Tô sẽ chuẩn bị mười bộ để em chọn. Tiểu Thi, tôi sẽ cố gắng tặng em một hôn lễ hoàn hảo nhất, long trọng nhất.” Lam Ca nhìn cô. Ngoài yêu thích, hắn còn có khát vọng đối với cô. Cô đẹp như một bông sen tuyết, thuần khiết trong sáng. Hắn luôn hy vọng cô có thể trở thành vợ của hắn.
Trình Ly Nguyệt nhìn hắn, nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Tôi không có yêu cầu gì hết.”
“Vậy thì tôi sẽ đi sắp xếp. Tiểu Thi, tôi nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này.”
Ánh mắt Trình Ly Nguyệt bỗng trở lên mơ màng. Không hiểu sao lởi tỏ tình của Lam Ca luôn chan chứa yêu thương nhưng cô không hề cảm thấy cảm động. Cô cũng không hiểu nổi tạo sao lại như vậy.
Lam Ca nhìn cô cười: “Em vẽ nốt bức tranh đi, tôi sẽ treo trên phòng khách. Dù sao ở đó cũng đang thiếu một bức tranh.”
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: “Ừm, tôi sẽ vẽ nốt.”
Lại một đêm không chợp mắt được. Cung Dạ Tiêu bước ra từ phòng con trai, đi đến phòng bảo mẫu, bế con gái vào lòng. Đứa nhỏ đã mập hơn một chút, khuôn mặt hồng hào, mũm mĩm, ngũ quan giống hệt Trình Ly Nguyệt. Hắn nhìn con gái, thầm thề, nhất định phải tìm ra mẹ của con bé.
Dù phải vượt bao khó khăn thì hắn cũng sẽ tìm bằng được cô.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, vẫn chưa có ai đến cung cấp thông tin về Trình Ly Nguyệt. Dù sao thì chuyện này cũng dùng danh nghĩa công an lấy để tìm kiếm nên không ai dám ham tiền mà làm bừa.
Trong một cứ địa trong thành phố, căng-tin đang mở bản tin quốc tế. Có một binh sĩ mới làm xong nhiệm vụ, trên mặt anh ta có một vết sẹo trông rất hung dữ. Nhưng anh ta là một trong những quân nhân ưu tú nhất trong số các bộ đội.
Hắn đang ăn cơm cùng đồng đội, thấy ti vi trước mặt phát tin tức này thì liền ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu thì thấy nữ MC đang nói về thông báo tìm người trước đây.
Bức ảnh của Trình Ly Nguyệt được phóng to trước màn hình. Binh sĩ đang ăn cơm kia liền trợn tròn mắt, quay sang nói với đồng đội: “Tôi từng nhìn thấy cô gái này.”
“Cái gì? Không phải chứ!”
“Tôi từng gặp cô ấy. Hôm xảy ra vụ nổ tôi cũng có mặt. Cô ấy bị ngất, tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng dọc đường cô ấy tỉnh lại rồi đòi xuống xe.”
“Bản tin này phát suốt mấy ngày nay rồi, có lẽ người thân của cô ấy đang rất lo đó. Cậu có thời gian thì đến cục cảnh sát gần đây một chuyến.”
“Tôi ăn xong sẽ đi luôn.”
Một giờ chiều.
Cung Dạ Tiêu đang ở trong lâu đài chơi với con gái thì điện thoại bỗng reo lên. Hắn nhìn thấy số điện thoại của cảnh sát liền nhận ngay: “Alo!”
“Cung tiên sinh, vừa có người đàn ông đến nói đã từng nhìn thấy phu nhân, ngài có muốn đến một chuyến không?”
“Thật sao? Được, tôi qua ngay, kêu anh ta chờ tôi.” Cung Dạ Tiêu giao con gái cho mẹ hắn: “Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến.”
“Có tin của Ly Nguyệt hả?” Gần đây Hạ Hầu Lâm cũng đã lo đến gầy sộp người. Hai đứa cháu còn nhỏ như vậy, cứ nghĩ đến là bạ lại thấy đau lòng. Đương nhiên, khi nghĩ đến Trình Ly Nguyệt có thể bị mất trí nhớ thì bà cũng rất buồn lòng.
Vốn định chờ cháu gái ra đời thì tổ chức đám cưới cho hai người, nhưng nào ngờ xảy ra chuyện như vậy?
Cung Dạ Tiêu phóng ngay đến cục cảnh sát, chỉ thấy một người đàn ông đang mặc quân phục ngồi trong phòng chờ. Cảnh sát nói với hắn: “Chính là vị quân nhân này nói nhìn thấy vợ ngài ở hiện trường vụ nổ.”
Cung Dạ Tiêu thở dốc, ngồi xuống đối diện người đàn ông kia: “Xin chào, anh thật sự đã nhìn thấy vợ tôi sao? Lúc đó cô ấy gặp chuyện gì vậy.”