Ra khỏi thang máy căn hộ, anh liền vươn tay ôm cô, xoa nhẹ nơi đầy đặn của cô, ghé sát mũi vào tóc cô hít thở hương tóc thơm, Trình Ly Nguyệt biết anh đang ham muốn, có chút khó chống đỡ.
Điều này khiến cô có chút ngờ vực, hai mươi tám năm qua, anh thực sự không có người phụ nữ nào khác sao?
"Cung Dạ Tiêu, anh thành thật trả lời, trước em, anh từng có người phụ nữ nào khác không?" Sau khi vào nhà, Trình Ly Nguyệt liền dội cho anh một gáo nước lạnh.
Đôi mắt Cung Dạ Tiêu chớp mắt vô tội, vô cùng khẳng định: "Đương nhiên là không có!"
Ánh mắt anh trong veo không hề có tạp chất, khi anh nhìn Trình Ly Nguyệt, trông anh trong sáng như một đứa trẻ.
"Thật sao? Em là người con gái đầu tiên của anh? Hơn nữa cũng là người con gái đầu tiên trong trái tim anh?" Trình Ly Nguyệt cắn môi hỏi.
Cung Dạ Tiêu không trả lời, chỉ lấy tay vuốt ve chiếc cổ mảnh mai, mềm mại của cô, kéo mặt cô lại gần anh, đôi môi nóng bỏng tiến sát lại gần môi cô, giọng khàn khàn nói: "Đúng, từ đầu chí cuối chỉ có mình em."
Giọng nói khàn quyến rũ tới vậy khiến Trình Ly Nguyệt không hề do dự ôm lấy cổ anh, hôn lại anh nồng nhiệt, đương nhiên, tối nay không chỉ một mình anh muốn.
Tại nhà họ Tịch, trong sân vườn vừa yên tĩnh vừa tĩnh mịch, một quý bà xinh đẹp cao quý đang ngồi trên xích đu, bà nhìn lên bầu trời sao, không biết đang nghĩ gì.
Trong đại sảnh sau lưng, một bóng người cao lớn bước ra, đi tới trước mặt bà, cúi xuống, mỉm cười nói: "Mẹ, bên ngoài hơi lạnh, mẹ vào phòng đi."
Phu nhân xinh đẹp ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dày đặc, mỉm cười nói: "Phong Hàn, trăng hôm nay thật tròn, sao cũng thật sáng, lâu lắm rồi mẹ không nhìn thấy bầu trời đêm đẹp như vậy."
"Me, con hỏi mẹ một việc?" Tịch Phong Hàn nghiêm túc nhìn vào mắt mẹ mình hỏi.
"Có việc gì vậy? Con hỏi đi." Phu nhân xinh đẹp nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
"Mẹ, mẹ còn nhớ một bí mật mẹ từng nói không? Mẹ bảo con giữ bí mật giúp mẹ."
"Là điều mẹ nói trước khi trong đầu có khối u sao? Mẹ đã nói gì?" Nét mặt phu nhân tỏ vẻ băn khoăn.
"Mẹ nói, mẹ ở ngoài có một đứa con, mẹ còn nhớ không?" Tịch Phong Hàn nhìn vào mắt bà hỏi cẩn thận.
Tịch phu nhân nheo mắt, ngạc nhiên nhìn anh: "Mẹ từng nói việc này với con sao? Nói khi nào?"
"Việc của máy năm về trước, mẹ nói mẹ sợ mình sẽ quên mất việc này, vì thế mẹ bảo con ghi nhớ và bảo con tìm người đó."
Tịch phu nhân lập tức rưng rưng nước mắt: "Vậy sao? Ngay cả con mình mà mẹ cũng quên? Mẹ còn có một đứa con nữa sao? Con trai hay con gái?"
Tịch Phong Hàn giọng trầm dịu dàng: "Là con gái."
"Nó ở đâu? Con gái mẹ ở đâu? Con của mẹ và ai?" Tịch phu nhân vội vàng cầm tay anh, "Phong Hàn, con nói cho mẹ biết, mau nói cho mẹ biết."
"Mẹ đừng vội, con sẽ tìm được cô ấy." Tịch Phong Hàn hứa với mẹ, cầm chặt tay bà.
Tịch phu nhân thở dài chỉ vào đầu mình: "Đầu mẹ càng ngày càng hay quên."
"Mẹ yên tâm, con sẽ nghĩ cách chữa trị bệnh của mẹ, con sẽ để mẹ nhớ lại mọi chuyện trước đây, con sẽ không từ bỏ."
"Vậy con gái mẹ... con gái mẹ có bị giống mẹ không? Trong đầu cũng có u?" Tịch phu nhân bỗng trở lên hoảng loạn nắm lấy tay con: "Lần trước con nói với mẹ rằng khối u này là di truyền có phải không? Có phải con từng nói vậy không?"
Tịch Phong Hàn mặt biến sắc, anh hít một hơi thật sâu: "Mẹ, mẹ yên tâm, không phải di truyền."
"Nhưng mẹ nhớ rõ là con nói vậy!" Tịch phu nhân vừa lẩm bẩm một mình vừa yên tâm: "Thực sự không bị chứ? Vậy thì tốt."
Nhưng bà không phát hiện ra sắc mặt con mình vẫn rất căng thẳng, không hề thả lỏng.
"Mẹ, con dìu mẹ về nghỉ ngơi." Tịch Phong Hàn đưa tay đỡ mẹ, bước về đại sảnh ấm áp, sáng trưng.
Trong màn đêm yên tĩnh, Trình Ly Nguyệt co mình dựa vào ngực Dạ Lương Tiêu say giấc nồng, trong phòng lan tỏa hương vị ân ái, dưới ánh đèn mờ ảo, Cung Dạ Tiêu khẽ xoa tóc cô, yêu vô cùng, anh khẽ hôn nhẹ lên trán cô sau đó mới ôm chặt lấy cô nhắm mắt ngủ.
Tại nước R.
Lúc này vẫn đang là buổi tối, trong một chiếc xe việt dã màu đen, lái là hai người đàn ông phương đông dáng người cao lớn, mặc đồ bó người màu đen, trong áo có giấu vũ khí, thời điểm này họ đang vô cùng căng thẳng.
Đây chính là Dạ Lương Thành và đồng đội của anh Quý Quân, hai người từ trong nước tới nước R, dọc đường vẫn nghe ngóng tin tức về Lý Nhuệ. Không ngờ sau khi tới đây lại gặp phải cản trở, hơn nữa đối phương là người của xã hội đen nên họ mấy lần tìm cơ hội mà vẫn không gặp được, ngược lại còn bị xã hội đen truy sát mấy lần.
Đêm nay họ nhận được thông tin, trong kho hàng cũ này, Lý Nhuệ sẽ đàm phán một vụ giao dịch vũ khí ngầm, Dạ Lương Thành và Quý Quân canh giữ ở đây, hi vọng có thể gặp được Lý Nhuệ.
Việc đã qua nhiều năm, lòng người đã đổi thay, có lẽ Lý Nhuệ mang trong người trái tim chính nghĩa năm xưa đã bị xã hội đen tẩy não, trở thành sát thủ chuyên nghiệp của họ.
Trại huấn luyện bí mật năm xưa Lý Nhuệ huấn luyện, mọi kiến thức có được từ đó đều thuộc bí mật cấp một của quốc gia, vì thế họ nhất định phải đưa Lý Nhuệ về nước.
"Lương Thành, chính là lần này." Quý Quân cầm súng ngắn của mình, thoăn thoắt lên đạn.
"Tuyệt đối đừng làm cậu ấy bị thương."
"Nếu cậu ta nổ súng về phía chúng ta thì sao?" Quý Quân nghiêm mặt hỏi lại.
"Vậy thì cũng đừng làm cậu ta bị thương chỗ hiểm, cũng lắm để cậu ta chịu khổ một chút."
"Trong lòng cậu vẫn còn nhớ tới ơn cứu mạng của cậu ta năm xưa, nhưng hiện tại cậu phải biết là cậu ta rất có thể đã phản quốc."
Gương mặt tuấn tú của Dạ Lương Thành thoáng vẻ trầm tư: "Vậy hãy tùy cơ hành động."
Chính trong lúc này, bên cạnh xe họ, một đoàn bốn chiếc xe việt dã đóng chặt cửa chạy ngang qua, tới thẳng công trường bỏ hoang không người ở phía xa, tiếp theo đó lại có một đoàn xe khác cũng lũ lượt chạy tới, một cuộc giao dịch vũ khí ngầm sắp sửa được triển khai.
Sau khi đoàn xe tiến vào, hai người men theo lộ tuyến đã dự tính từ trước đi tới chỗ khuất một xà nhà bằng đá, vừa hay có thể quan sát được tình hình ở bên dưới.
Dạ Lương Thành ngay lập tức nhìn thấy Lý Nhuệ mặc áo đen quần dài, ăn vận kiểu đặc công, anh ta trở thành xã hội đen, lúc này cạo đầu bằng, tay xăm đủ các loại hình xăm đáng sợ, không còn vẻ chính nghĩa lẫm liệt của đặc công năm xưa, mà đã trở lên vô cùng lạnh lùng tà ác.