Cung Vũ Trạch cũng đứng không vững nên khi Hạ An Ninh va vào, Cung Vũ Trạch như trượt chân ngã xuống kéo theo cả Hạ An Ninh. Hai người ngã cuộn vào nhau lăn trên thảm cỏ. Thảm cỏ mềm nên hai người không bị đau.
Hai bóng người đè lên nhau khiến họ ngây người trong vài giây. Hạ An Ninh vốn đã thở hổn hển, đôi môi của cô thật đẹp dưới anh mặt trời.
Đôi môi cô chỉ cách đôi môi của Cung Vũ Trạch vài cm. Đôi mắt của Cung Vũ Trạch nhìn vào cô. Lúc này Tiểu Kha lập tức chạy tới liếm vào mặt hai người vì nó nghĩ rằng chủ nhân của mình bị ngã. Cung Vũ Trạch dính miệng vào miệng Tiểu Kha, còn khuôn mặt của Hạ An Ninh áp sát miệng của Tiểu Kha. Hai người lập tức đẩy Tiểu Kha ra.
Cung Vũ Trạch dịu Hạ An Ninh đứng dậy. Hai người nhìn nhau rồi không nhịn được cười.
Lúc này Tiểu Kha đang vẫy đuôi quanh họ. Một nam, một nữ và một chú chó đứng trên đỉnh núi cười rôm rả.
Lúc này, Cung Vũ Trạch dang rộng tay nằm trên thảm cỏ. Khuôn mặt của anh khôi ngô, hấp dẫn. Hạ An Ninh ngồi bên cạnh, nhìn các bộ phận trên khuôn mặt anh. Cô ngạc nhiên sao trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai đến thế cơ chứ?
Chắc hẳn cha mẹ của anh ấy cũng rất đẹp, mới sinh ra được một người hoàn mỹ như anh ta!
Hạ An Ninh ngẩng đầu lên bầu trời, hưởng thụ cảm giác gió thổi mát dịu. Tiểu Kha cũng quanh quẩn gần đó, chơi đùa tung tăng.
Lúc này, chỉ có tiếng gió thổi giữa không trung.
Anh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn lên khuôn mặt của Hạ An Ninh. Cô ngồi ngau bên cạnh anh, một mái tóc dài buông xuống trước ngực và sau lực, khiến khuôn mặt cô đẹp tựa như ngọc. Từ góc nhìn của Cung Vũ Trạch, khuôn mặt cô giống như một bức tranh hoàn hảo, khiến tim anh rung động.
Cung Vũ Trạch ngồi dậy, nhìn những bông hoa cúc đẹp rực rõ ở bên. Anh lập tức lấy tay ngắt một bông, nghiêng người cài bông hoa lên mái tóc cô. Hạ An Ninh ngượng ngùng, Cung Vũ Trạch đột nhiên nói, “Đừng động đậy.”
Hạ An Ninh bất động nhìn anh. Cô thấy Cung Vũ Trạch lấy ra từ túi mình chiếc điện thoại rồi bật máy ảnh. Trên màn hình máy ảnh hiện ra một cô gái xinh đẹp, dù là ngược sáng nhưng vẫn thấy một vẻ thuần mỹ, tự nhiên.
Cung Vũ Trạch chụp cho Hạ An Ninh một kiểu ảnh. Trong ảnh, Hạ An Ninh có chút lo lắng, nhưng càng lo lắng, cô càng cười ngượng ngùng. Cung Vũ Trạch định chỉ chụp một tấm, thế nhưng anh phát hiện, khi anh chụp cô có cảm giác anh không thể dừng lại được.
Cứ thế anh chụp hơn chục kiểu anh. Hạ An Ninh cuối cùng không cho anh ấy chụp tiếp. Cô sợ chụp càng nhiều cô càng xấu đi.
“Chụp cho tôi vài kiểu ” Cung Vũ Trạch đột nhiên đưa điện thoại cho cô.
Hạ An Ninh cầm lấy điện thoại, ngắm người đành ông qua ống kính. Điện thoại của anh là điện thoại chụp anh cao cấp, hình ảnh hiện lên rất sắc nét. Hạ An Ninh thấy dưới ánh nắng dù là chụp ở góc nào thì anh ấy đều rất đẹp trai.
Chụp ảnh xong, Cung Vũ Trạch cầm lại điện thoại và bắt đầu chụp Tiểu Kha, rồi chụp vài bức ảnh phong cảnh.
Thời gian cứ thế trôi đi. Hạ An Ninh nhìn thấy một chiếc ô thấp thoáng dưới sườn núi. Cô đứng dậy, thấy đầu bếp của Cung Vũ Trạch đã tới. Họ đang sắp xếp chuẩn bị bữa trưa.
“Đói không? Một lát nữa là được ăn rồi.” Cung Vũ Trạch nhìn cô nói.
Hạ An Ninh gật đàu, “Cũng hơi đói rồi.”
Cung Vũ Trạch cũng hơi khát. Thế nhưng anh chỉ mang hai chai nước. Một chai của Hạ An Ninh đã uống dở, còn một chai của anh đã bị Tiểu Kha uống hết sạch. Lúc này anh cầm chai nước đưa cho Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh cầm lấy uống một ít. Trong chai còn hơn nửa chai, khi Cung Vũ Trạch cầm lấy liền hỏi, “Tôi có thể uống nước của cô không?”
Hạ An Ninh chợt đỏ mặt, cô không do dự gật đầu, nói nhỏ nhẹ, “Được ạ!”
Cung Vũ Trạch lúc này mới dám cầm chai nước lên uống. Trong lòng Hạ An Ninh thấy rất vui. Hai người họ thế này... chẳng phải là hôn nhau gián tiếp rồi hay sao?
Cô nhìn Cung Vũ Trạch đưa thẳng vào miệng uống, khiến cô thấy ngượng ngùng hơn.
Lúc 12 giờ, Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh ngồi dưới chiếc ô, hưởng thụ bữa trưa đặc biệt. Đầu bếp và vệ sỹ của của Cung Vũ Trạch cũng ngồi dưới một chiếc ô ở đằng xa, ăn trưa trên đỉnh núi cao.
Đây rõ ràng là một ký ức không thể nào quên trong cuộc đời của Hạ An Ninh.
Cô nghe tiếng gió thồi, cảm nhận vị ngon của món sườn bò. Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt quyết rũ của chàng trai trước mặt, cạnh đó là tiếng vui đùa của Tiểu Kha.
Với Cung Vũ Trạch, đây là một trải nghiệm khó quên. Anh rất hiếm khi đi cùng một cô gái và được ăn trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế này, huống hồ, trước mặt anh là một cô gái có sức hút kỳ lạ đối với anh.
Cảm giác này thật tuyệt.
Khi xuống núi là khoảng 3 giờ chiều. Đầu bếp và vệ sỹ xuống trước, còn họ ở trên núi thêm khoảng 1 tiếng mới xuống. Tiểu Kha sau khi ăn no cũng tiếp tục chạy tung tăng khắp chốn. Đôi măt đen láy của Tiểu Kha cũng rất tinh tường, nhạy bén. Có bất kỳ tiếng động nào, nó đều dựng đứng hai tai để lắng nghe.
Lên núi dễ, xuống núi khó. Câu nói này rấy đúng. Lúc xuống núi, những điểm dốc khiến hành trình khó khăn hơn.
Thế nhưng có Cung Vũ Trạch, mỗi lần như vậy Hạ An Ninh đều đi xuống một cách dễ dàng. Thế nhưng cũng khó tránh va đập vào nhau. Chẳng biết có phải là lần leo núi này khiến họ va chạm nhau nhiều lần mà họ chẳng còn ngại ngùng. Mỗi lần chạm, đều có cảm giác tê như điện giật, giật tới cả vào trong tim.
Cuối cùng đã tới chân núi. Còn Tiểu Kha không biết đã chạy đi đâu. Cung Vũ Trạch cất tiếng gọi vài lần cũng không thấy Tiểu Kha quay lại. Hạ An Ninh cũng cất tiếng gọi.
“Làm sao bây giờ, Tiểu Kha đi đâu rồi?” Hạ An Ninh biết Tiểu Kha rất quan trọng với anh ấy.
Cung Vũ Trạch thì lại không lo lắng lắm. Ở đây không có người, anh tin rằng Tiểu Kha sẽ không có chuyện gì. Có thể là do nó ham chơi lên đi lung tung quanh đó.