Và anh chỉ có thể sống trong ký ức của cô, có một sự bi thương không thể miêu tả thành lời.
Từ khi lên máy bay đến bây giờ, vành mắt của cô luôn ướt đẫm, và lúc này khi cô nghĩ đến sự đối xử tốt của Lam Ca đối với cô, thì không kiềm chế được nước mắt, một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cô, bà ấy lập tức nhờ tiếp viên hàng không mang đến một gói khăn giấy cho Diệp Tiểu Thi, Diệp Tiểu Thi nhận lấy, nói một tiếng cám ơn.
Cô dùng hết một gói khăn giấy, khóc đến mức mắt xưng vù, chỉ cần nghĩ đến Lam Ca, con tim cô cảm thấy vô cùng đớn đau.
Cô không hề phát hiện ra, con tim cô đã yêu Lam Ca từ lâu rồi, chỉ là cô không ý thức được mà thôi, loại cảm giác đau lòng này, chỉ sản sinh ra khi yêu sâu đậm một ai đó.
Trong một chiếc máy bay tư nhân, Lam Ca đang ở trong tình trạng nôn nóng, anh cứ lấy mảnh giấy Diệp Tiểu Thi để lại ra xem, bên trên cô có viết muốn anh gặp được người con gái anh yêu thật lòng, nhưng vì sao cô ấy không nhận ra được, người con gái anh yêu nhất là cô cơ chứ?
"Thiếu gia, uống ly nước đi!" Jack bưng một ly nước đến cho anh.
Bây giờ trong đầu Lam Ca chỉ có hình bóng Diệp Tiểu Thi, anh không còn tâm tư uống nước nữa, anh lắc đầu, tiếp tục nhìn mảnh giấy kia đến xuất thần.
"Thiếu gia, ngài đừng sốt ruột, cô Diệp chắc chắc có nguyên nhân gì đó mới rời đi."
"Cô ấy không yêu tôi sao?" Lam Ca bỗng dưng ôm ngực, điều này khiến con tim anh đau đớn như bị hàng vạn con kiến cắn xé.
"Thiếu gia, ngài đừng đau thương như thế, sẽ không có người phụ nữ nào không thích ngài đâu." Jack an ủi.
Lam Ca có một dự cảm, Diệp Tiểu Thi bỏ đi có thể thật sự liên quan đến việc cô ấy có yêu anh hay không, có phải anh làm không tốt chỗ nào hay sao? Những ngày qua, cô đã bắt đầu buồn bã không vui, có phải trong lòng cô, anh không phải là người mà cô yêu nhất?
Trên bầu trời, hai chiếc máy bay đang bay cách nhau khá xa, và trong hai chiếc máy bay đó, hai quả tim đều đang cảm thấy đau thương như nhau.
Trải qua một đêm dài đăng đẳng, khi Diệp Tiểu Thi đến nước X, vừa hay vào lúc sáng sớm, cô lê lết cơ thể mệt mỏi ra khỏi sân bay, nhìn dòng người đi qua đi lại, cứ như ai nấy đều đang vội vàng đi đâu đó, còn cô lại đi về phía trung tâm thành phố một cách mông lung không mục tiêu, cô nghĩ bây giờ cô phải tìm một khách sạn, ngủ một giấc thật ngon.
Diệp Tiểu Thi cầm điện thoại lên, đặt một khách sạn được đánh giá khá cao trên mạng, cô bắt taxi chạy thẳng về phía khách sạn ấy, bây giờ cô cũng không có tâm trạng vui đùa, đây là một đất nước cô rất muốn đến khi còn học đại học, giờ đây cô không cần phải vội vã, cô sẽ sống lại ở đây trong một khoảng thời gian.
Sau khi Diệp Tiểu Thi đến khách sạn, ăn xong bữa sáng ở khu buffet, thì cô về phòng nghỉ ngơi.
Và khoảng một tiếng sau, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, vóc người thon dài cao quý của Lam Ca bước xuống, anh kêu Jack lập tức liên hệ với những người có thể liên hệ, tiến hành điều tra khách sạn Diệp Tiểu Thi dừng chân.
May mà Lam Ca có một khách hàng rất lớn ở đây, quan hệ rất tốt, có thể trực tiếp vào mạng điều tra danh sách khách sạn, trong sân bay, Lam Ca tìm được tên và cả số phòng khách sạn mà Diệp Tiểu Thi dừng chân.
Con tim lơ lửng suốt 11 tiếng đồng hồ của Lam Ca cuối cùng cũng đáp xuống, biết được tin cô vẫn bình yên vô sợ, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
"Thiếu gia, chúng ta có đi gặp cô Diệp ngay không?"
"Không, đặt một phòng bên cạnh phòng cô ấy." Lúc này Lam Ca cũng không dám dọa cô ấy, nếu cô ấy đã muốn chạy trốn thì anh sẽ dùng một cách khác ở bên cô!
Jack đặt hết toàn bộ những phòng trống ở tầng đó, để trách tỷ suất người dọn vào ở quá cao khiến thiếu gia không thoảii mái, khách sạn cô Diệp đặt không phải là khách sạn 5 sao gì mà chỉ là một khách sạn 3 sao bình thường. Khách hàng của Lam Ca cũng cử ba chiếc xe đến đón anh về khách sạn.
Lam Ca dọn vào trong căn phòng cạnh phòng Diệp Tiểu Thi, anh ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào bức tường sát vách phòng Diệp Tiểu Thi, cứ như muốn nhìn xem cô ấy đang làm gì.
Diệp Tiểu Thi đang làm gì? Cô đang ngủ, cô quá mệt rồi, khoảng thời gian này cả thân xác và tâm hồn đều chìm trong mệt mỏi, cộng thêm việc suốt dọc đường cô không hề ngủ mà chỉ chìm đắm trong bi thương.
Cô ngủ đến trời tối sầm.
Từ 9 giờ sáng ngủ đến 5 giờ chiều, Diệp Tiểu Thi đói rồi, cô bò dậy định đi dạo xung quanh, bởi vì cô biết gần đây có một con đường cổ vô cùng nổi tiếng, chỗ đó có rất nhiều quán xá, cũng có một con đường ăn vặt rất có tiếng, Diệp Tiểu Thi xách túi đi ra, và Jack người luôn ngồi đợi trong sảnh lớn, anh ta thấy cô đi ra liền gọi vào số của Lam Ca: "Thiếu gia, cô Diệp xuống lầu rồi."
"Được, cậu đi theo cô ấy trước, tôi sẽ xuống ngay." Lam Ca lập tức trả lời.
Diệp Tiểu Thi tìm tiếp tân hỏi đường chứ cô không ra ngoài ngay. Vào lúc Diệp Tiểu Thi chuẩn bị ra ngoài, thì sau lưng có tiếng thang máy vang lên, bóng dáng cao lớn của Lam Ca xuất hiện.
Jack chỉ vào cửa ra vào: "Cô Diệp vừa đi ra."
Lam Ca vội vàng cất bước đuổi theo, vừa hay nhìn thấy Diệp Tiểu Thi đang đi về phía đường của người đi bộ, tay Diệp Tiểu Thi cầm điện thoại, cô tìm đường, cứ đi thẳng về phía trước, không hề phát hiện ra có một người đàn ông đi theo sau lưng cô.
Sau khi Diệp Tiểu Thi hỏi một cặp đôi trẻ tuổi, lập tức hiểu rõ đường đi, cô nhanh chóng sải bước đi vào một con đường vừa rợp ánh đèn, dưới ánh sáng hoàng hôn, con đường này đông nghịt người qua lại, khung cảnh náo nhiệt, đông vui như trẩy hội.
Diệp Tiểu Thi đi vào trong, bắt đầu đi vào một vài tiệm bán đồ thủ công tinh xảo, cô vừa vào thì Jack và Lam Ca cũng đứng ngay ở ngoài cửa, Diệp Tiểu Thi đột nhiên thấy một cặp, họ đang chọn một vài món quà nhỏ chuyên dùng cho cặp đôi, trong lòng Diệp Tiểu Thi cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Cô cũng không đến mua thật, cô chỉ vào để tham qua ngắm nghía, cô tiếp tục đi về phía trước, vóc người của Lam Ca cũng được xem là cao ráo trong nhóm người Châu Á, đôi mắt màu xanh lam thẩm của anh nhìn chằm chằm vào vóc người nhỏ bé của Diệp Tiểu Thi, không để cho cô biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Diệp Tiểu Thi đói thật rồi, cô nhìn thấy một cửa hàng bán thịt dê xiên, cô lập tức mua hai phần cầm trong tay, lần lượt ăn từng cây, và sau lưng, ý cười tràn ngập trong mắt Lam Ca, ngay cả Jack cũng cảm thấy cô Diệp trở nên sinh động gần gũi hơn không ít.
Diệp Tiểu Thi cứ vừa đi vừa ăn, thì nhìn thấy một nhóm các cô gái ăn mặc rất thời trang xinh đẹp, ánh mắt của họ xuyên qua cô, nhìn thẳng ra phía sau lưng cô, họ thốt lên: "Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!"