"Ở đây, cầm một chút, không đúng, ở đây không được thế này..." Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt chỉ có thể ra tay để chỉ dạy người đàn ông ngốc nghếch này.
Quý Thiên Tứ bên cạnh vừa nhìn đã biết Lý Tử Kiệt rõ ràng là cố ý, vẻ mặt của hắn khẽ trầm xuống, nhìn không chút nào là không biết, mà còn chăm chú học hỏi lại của cô gái đấy.
Tay của Lý Tử Kiệt bị Âu Dương Mộng Duyệt chạm phải mấy lần, làm hắn cảm nhận được sự mềm mại của làn da cô, ánh mắt không khỏi dừng trên mặt cô, nhìn như đã có chút si mê.
Vẻ mặt chuyên tâm của Âu Dương Mộng Duyệt, thật sự đối với đàn ông mà nói, có thể giết người.
"Được rồi, anh đánh đi!" Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, liền đứng bên cạnh chờ hắn đánh.
Lý Tử Kiệt vừa đánh, bóng đã bay đi, một cú đánh bóng vô cùng đẹp, hắn liền vui mừng nói: "Mộng Duyệt, đúng là thầy giáo tốt."
Âu Dương Mộng Duyệt cũng cười vui vẻ: "Đó cũng là do anh học tốt, anh tiếp tục đi."
Nói xong, cô đi về phía bên cạnh, ngẩng đầu, Quý Thiên Tứ cầm một ly nước đang uống, ánh mắt nhìn về phía cô, đúng lúc, cô cũng có chút khát.
Lúc cô đang đi tìm nước, Quý Thiên Tứ định cầm lấy chai nước chưa mở đưa qua cho cô.
Nhưng, lúc anh vẫn chưa lại, Lý Tử Kiệt đã cầm chai nước bên cạnh hắn đi lại: "Khát rồi sao? Uống nước đi!"
Âu Dương Mộng Duyệt thật sự là có khát, nhưng, cô nghĩ Quý Thiên Tứ sẽ đưa nước lại cho cô, nhưng, Quý Thiên Tứ lại đặt chai nước trong tay xuống, làm cô có chút thất vọng, cô nhận chai nước từ Lý Tử Kiệt uống mấy ngụm.
"Cảm ơn."
"Khách sáo với tôi cái gì chứ? Quan hệ của chúng ta cũng không cần phải khách sáo nữa rồi." Nói xong, Lý Tử Kiệt dùng ánh mắt vô cùng say đắm nhìn cô.
Âu Dương Mộng Duyệt khẽ buông mắt xuống, cười cười, Quý Thiên Tứ ở bên cạnh hình như muốn rời khỏi.
"Này, anh định đi sao?" Âu Dương Mộng Duyệt liền hỏi.
"Tôi đi tìm Vũ Trạch và An Ninh."
"Tôi đi cùng anh."
"Không cần đâu, cô ở cùng với bạn đi." Trong ngữ khí của Quý Thiên Tứ hình như có chút bài xích.
Lý Tử Kiệt cũng không bỏ qua cơ hội này, liền nắm lấy tay cô: "Mộng Duyệt, ở lại đây với tôi đi!"
Quý Thiên Tứ đã cất bước rời đi, cánh tay bị Lý Tử Kiệt đang nắm lại, cô nhất thời không để ý, chỉ biết trơ mắt nhìn Quý Thiên Tứ rời đi, mà không làm được gì.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn bóng dáng của Quý Thiên Tứ biến mất sau ở ngã rẽ rẽ, cô không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Bạn cô có vẻ không lịch sự lắm." Lý Tử Kiệt nói thầm một câu, tóm lại, hắn không thích Quý Thiên Tứ.
Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi nói thay hắn một câu: "Anh ấy không phải là người như vậy."
"Hai người là bạn tốt, hay chỉ là bạn bè bình thường thôi?" Lý Tử Kiệt tò mò hỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt nhất thời ngơ ra mấy giây, lúc đó, cô mới nghĩ, quan hệ của cô và Quý Thiên Tứ, có lẽ đến bạn bè cũng không phải! Chỉ là quen biết nhau.
Cô khẽ thở dài một hơi: "Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!"
"Mộng Duyệt, dạy tôi nữa đi, tôi đánh bóng như này đã đúng chưa? Hay vẫn sai?" Lý Tử Kiệt liền làm ra một vài hành động, để Âu Dương Mộng Duyệt dạy hắn.
Bóng dáng của Quý Thiên Tứ xuất hiện ở quán cafe trên tầng ba, từ đây, có thể nhìn ra được sân tập golf.
"Cho hỏi anh muốn dùng gì?" Nhân viên phục vụ hỏi hắn.
Nhưng, người khách nam đang ngồi trên sofa, lại chăm chú nhìn về phía khác, hình như chưa nghe thấy cô đang hỏi.
Cô phục vụ không khỏi có chút lúng túng, nhưng vẫn nói to hơn một chút, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh..."
"Sao đó?" Quý Thiên Tứ lúc này mới giật mình, ánh mắt trấn tĩnh lại.
"Xin lỗi đã làm phiền anh, anh vẫn chưa gọi đồ, xin hỏi anh muốn dùng gì?"
"Cafe."
"Thế anh có muốn thêm đường và sữa không?"
"Không thêm gì."
"Nếu không thêm, thì sẽ rất đắng ạ, chúng tôi thường sẽ thêm cho khách hàng một lượng vừa phải."
"Không cần." Quý Thiên Tứ từ chối, hôm nay hắn muốn uống một ly cafe đậm vị đắng.
"Vâng! Xin đợi một chút." Nhân viên phục vụ đành phải rời đi.
Ánh mắt của Quý Thiên Tứ lại tiếp tục nhìn về phía sân gofl, nhìn bóng dáng của hai người hình như rất vui vẻ kia, khuôn mặt anh tuấn được phản chiếu lên tấm kính, dường như đang phủ lên một tầng u buồn.
Hắn không khỏi có chút tự cảm thấy buồn cười, đem tất cả cái ý nghĩ của đáy lòng đuổi hết ra ngoài.
Còn tưởng cô gái đó đối với hắn đã có tình cảm, xem ra hắn thật sự là tự mình đa tình, đối với cô mà nói, chỉ cần đàn ông đẹp trai, biết nói những lời âu yếm, biết khen cô đẹp, là cô đã rất vui sướng chơi cùng người đàn ông đó.
Lý Tử Kiệt đó chính là người nổi tiếng trong lĩnh vực này, đối với đàn bà rất có thủ đoạn, rất có sự suy nghĩ trù tính.
Người con gái như Âu Dương Sở Nguyệt, hắn chỉ cần tùy ý là có thể câu dẫn được cô, sau đó, chơi chán rồi thì vứt bỏ.
Sắc mặt của Quý Thiên Tứ lộ ra mộ chút lo lắng, hắn trước giờ không thích lo nghĩ mấy chuyện đâu đâu như thế này, nhưng, lúc này, trong lòng hắn lại đang lo lắng cho Âu Dương Mộng Duyệt.
"Cafe của anh được rồi ạ." Người phục vụ cẩn thận đặt ly cafe trước mặt hắn.
Quý Thiên Tứ bưng lên nhấp một ngụm, đúng là rất đắng, nhưng, hắn lại không cảm thấy khó uống, uống vài ngụm, hắn nghĩ gì đó, nắm chặt nắm đấm đứng dậy.
Âu Dương Mộng Duyệt mặc dù cũng muốn đi tìm Quý Thiên Tứ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của hắn lúc dời đi, cô nghĩ, hắn có thể sẽ không thích cô lại gần,
Lại thêm Lý Tử Kiệt vẫn cứ loay hoay đánh bóng, cô nhìn chỗ nào không vừa mắt, lại muốn chạy lại uốn nắn.
Lúc cô sửa chữa động tác tay của Lý Tử Kiệt lần thứ n, thì cánh tay dài của hắn nhất thời luồn qua sau vai cô, tư thế này, giống như hắn đang ôm nửa người cô, Âu Dương Mộng Duyệt không để ý, lúc lùi về phía sau thì đụng phải cánh tay của hắn.
Cô luống cuống, hai chân vướng vào nhau, cả cơ thể cô ngã về đằng sau, Lý Tử Kiệt liền đưa tay đỡ lấy cô.
Trong nháy mắt, tư thế ám muội, Lý Tử Kiệt nhìn xuống cười với cô, Âu Dương Mộng Duyệt dường như đang nằm trong vòng tay của hắn.
Quý Thiên Tứ đi lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt anh tuấn bỗng trầm xuống, xem ra, họ đã phát triển nhanh hơn so với anh tưởng tượng.
Âu Dương Mộng Nguyệt giãy dụa người đứng dậy, luống cuống bước về bên cạnh hai bước, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Thiên Tứ trở lại.
"Anh quay lại rồi à." Âu Dương Mộng Duyệt vui vẻ tiến lên.
"Bạn cô vẫn chưa học được sao sao?" Quý Thiên Tứ lạnh nhạt đảo mắt qua Lý Tử Kiệt.
"Vẫn chưa, vẫn cần học hỏi Mộng Duyệt nhiều." Nói xong, Lý Tử Khiệt cười rộ lên, mang theo một chút hương vị câu dẫn.
Âu Dương Mộng Duyệt ngơ ra, chỉ nghe thấy Quý Thiên Tứ nói: "Để tôi dạy anh, kỹ thuật của tôi còn tốt hơn cô ấy."
Âu Dương Mộng Duyệt khẽ giật mình, nét cười của Lý Tử Kiệt cũng cứng đi mấy phần: "Hình như... không tiện cho lắm!"
"Không có gì không tiện cả." Quý Thiên Tứ mở miệng, đứng giữa cô và hắn.
Âu Dương Mộng Duyệt trong lòng vui vẻ, như trúng được độc đắc.
"Đúng, kỹ thuật của bạn tôi còn tốt hơn tôi, để anh ấy dạy anh đi! Anh nhất định sẽ lĩnh hội được không ít."
Lý Tử Kiệt ngoài miệng cười, nhưng trong lòng lại than khổ, kỹ thuật của hắn có chỗ nào không tốt chứ? Hắn chỉ muốn được Âu Dương Mộng Duyệt dạy mà thôi!
Sau này, Quý Thiên Tứ sẽ không tiếp tục để cho hắn có cơ hội đó nữa.