"Được, tới trạm cứu hộ trước." Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng đáp lời.
Ở vùng hoang vu này, có trạm cứu hộ cũng là rất may mắn rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, máy bay trực thăng dừng xuống trước cửa trạm cứu hộ, Dạ Nghiên Tịch và hai thành viên đưa Phong Dạ Minh đang hôn mê vào trạm cứu hộ.
Điều kiện trị thương ở đây không tốt lắm nhưng ở đây có thể xác định được một việc, dấu hiệu thể trạng của Phong Dạ Minh cũng coi vẫn ổn, chỉ có vết bỏng sau lưng khá nghiêm trọng, tình trạng thương tích chỉ có thể tới bệnh viện lớn mới có thể kiểm tra.
Sau khi xử lý sơ bộ ở trạm cứu hộ, Dạ Nghiên Tịch lại không nghỉ ngơi tiếp tục ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ đưa anh tới bệnh viện thành phố.
Bên ngoài cửa sổ là bóng tối hoang lương, mang lại cảm giác tử khí nặng nề không hề có sức sống, trong lòng Dạ Nghiên Tịch là một người đàn ông đang nằm nghiêng, cũng không hề có tri giác, đang rơi vào hôn mê sâu, đột nhiên cảm giác hoảng sợ dâng trào, cảm giác hốt hoảng khiến Dạ Nghiên Tịch thấy sống mũi cay sè, cô cúi người, khẽ chạm mặt lên gương mặt hơi lạnh của anh.
Nếu như lựu đạn không nổ cách anh ấy một mét, mà ném trên người anh...
Nếu...
Dạ Nghiên Tịch nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ tuôi rơi, cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sức nổ kinh hoàng đó, và sức nổ đó đánh thẳng lên người anh, cảm giác đau đớn của vết bỏng không cần nghĩ cũng biết.
Sau ba tiếng đồng hồ, tới bệnh viện, Phong Dạ Minh ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Dạ Nghiên Tịch đứng trên hành lang, mặc một bộ đồ sạch sẽ thay ở trạm cứu hộ, tóc cô, gương mặt cô vẫn còn vết bẩn xám đen, cả người vô cùng nhếch nhác.
Lúc này ai còn chú ý tới vẻ bề ngoài? Cô chỉ cần Phong Dạ Minh tỉnh lại.
"Chị Nghiên Tịch, uống một cốc nước ấm." Thành viên trong đội tận tình bê một cốc nước tới.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cầm lấy cốc uống một hợp, nhưng ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn không chớp mắt về phía cửa phòng cấp cứu.
Một tiếng qua đi, cửa phòng cấp cấp mở ra, Phong Dạ Minh vẫn chưa được đẩy ra, chỉ có bác sĩ và trợ lý đang thảo luận gì đó. Dạ Nghiên Tịch liền chạy tới.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vết bỏng sau lưng của anh ấy vô cùng nghiêm trọng, đồng thời chúng tôi cũng đã lấy ra mấy mảnh thép trong người anh ấy, phổi xuất huyết nhẹ, màng nhĩ cũng bị rách chảy máu, tổng thể không nguy hiểm tới tính mạng, tiếp tới cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian."
Tâm trạng Dạ Nghiên Tịch vẫn chưa thể nhẹ nhõm, anh bị thương là vì cứu cô, trong lòng cô vừa tự trách vừa đau lòng.
Mười mấy phút sau, Phong Dạ Minh toàn thân băng bó được đẩy ra ngoài, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, Dạ Nghiên Tịch lập tức giơ tay đẩy giường của anh, ánh mắt nhìn xuống mặt anh, đầu anh cũng bị mảnh sắt làm bị thương mấy vệt, đã được băng bó.
Sau khi đặt anh lên giường, Dạ Nghiên Tịch liền hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, anh ấy chừng nào có thể tỉnh lại?"
"Điều này rất khó nói, vì đầu anh ấy bị chấn thương, khiến anh ấy mất đi ý thức, còn về khi nào mới tỉnh dậy, chúng ta có thể kiên nhẫn đợi."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, dù lâu thế nào đi nữa cô cũng ở bên cạnh anh.
Lúc này có một thành viên cầm điện thoại chạy nhanh vào: "Chị Nghiên Tịch, điện thoại của chị."
Dạ Nghiên Tịch nhận điện: "Alo!"
"Nghiên Tịch, con không sao chứ?" Đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Dạ thủ trưởng.
"Ba, con không sao cả, con vẫn bình thường." Dạ Nghiên Tịch an ủi một câu.
"Cậu ta sao rồi?" Dạ thủ trưởng lại quan tâm hỏi.
"Anh ấy vừa phẫu thuật xong, vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói rằng không có nguy hiểm tới tính mạng."
"Tiểu Cao đã nói hết mọi chuyện xảy ra tối nay với ba rồi, cậu ấy rất dũng cảm, con ở lại bệnh viện chăm sóc cậu ấy cẩn thận, đợi tình hình ổn định lại rồi đưa cậu ấy tới bệnh viện Hoàng Gia."
"Vâng, ba, con biết rồi, ba yên tâm!" Dạ Nghiên Tịch an ủi một câu sau đó ngắt điện thoại.
Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, trong lời nói của ba thể hiện lòng quan tâm của ba với anh, có phải là sau việc này ba sẽ thay đổi một chút cảm quan đối với anh?
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh phải trả giá như thế này mới có thể đổi lại được sự thay đổi cách nhìn của ba, cô thực sự rất xót ruột.
Cô thà để mình bị thương cũng không muốn anh dùng cơ thể của mình để chặn đòn giúp cô.
Dạ Nghiên Tịch tiếp tục ở bên chăm sóc anh trong bệnh viện, hai ngày qua, Phong Dạ Minh không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Dạ Nghiên Tịch cho dù rất mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng tiếp tục ở bên cạnh anh.
Ngày thứ ba.
Cơ thể Dạ Nghiên Tịch đã đạt tới cực hạn, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa nằm gục bên mép giường của anh, định nhắm mắt một lát, đúng lúc này cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay anh của mình được một luồng sức mạnh nắm chặt.
Dạ Nghiên Tịch tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng lại không yên tâm vẫn mở mắt ra nhìn, và đó không phải là mơ.
Là sự thật, bàn tay cô đang nắm chặt tay của anh đang bị anh nắm chặt.
Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm sáng long lanh đang nhìn cô chăm chú: "Anh tỉnh rồi." Dạ Nghiên Tịch lập tức ghé sát lại trước mặt anh, nhìn anh chăm chú, ánh mắt dấy lên niềm vui mừng.
Phong Dạ Minh khàn giọng hỏi một câu: "Anh ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày rồi." Dạ Nghiên Tịch kích động chớp mắt, rơm rớm lệ, ánh mắt tham lam nhìn lên mặt anh, vì ba ngày qua, cô thực sự rất hy vọng nhìn được ánh mắt của anh.
Phong Dạ Minh giơ tay, vuốt nhẹ gáy cô, mỉm cười nói: "Em không sao là được."
Dạ Nghiên Tịch liền sụt sịt: "Em không sao, em rất tốt, anh có khó chịu ở đâu không? Đau ở đâu không?"
Phong Dạ Minh đương nhiên cảm nhận được mình bị thương ở đâu, sau lưng đang đau nhói, anh lắc đầu: "Không sao, không đau."
Nghe anh nói vậy, Dạ Nghiên Tịch càng đau lòng, cô rất ít khi khóc nhưng trước mặt anh, cô thực sự không thể kìm nén được sự yếu đuối của mình, nước mắt tuôn trào, rơi xuống mu bàn tay anh.
Phong Dạ Minh giơ tay giúp cô lau nước mắt ở khóe mắt, bật cười nói: "Khóc gì chứ? Không phải anh vẫn ổn sao?"
Dạ Nghiên Tịch nghe anh an ủi mình, nước mắt càng không thể kìm nén được, từ tối xảy ra chuyện tới giờ cô đều cố gắng cầm cự với tâm thái kiên cường nhưng lúc này cô thực sự không thể kiên cường được nữa, thấy dáng vẻ kiên cường của anh, cô vô cùng đau lòng.
"Lần sau không được như vậy nữa!" Dạ Nghiên Tịch ra lệnh cho anh.
Phong Dạ Minh bất giác bật cười nhìn cô, ánh mắt viết rõ ràng rằng, bất luận lần sau có gặp bao nhiêu nguy hiểm đi chăng nữa anh vẫn sẽ ngay lập tức chắn trước mặt cô bảo vệ cô.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, chỉ có thể vừa khóc vừa cười cùng anh, cô lau nước mắt, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
"Nhiệm vụ hoàn thành sao rồi? Sau đó làm thế nào em dẫn anh ra được?" Phong Dạ Minh hiếu kì hỏi.
"Bọn em khống chế đám tội phạm đó, ra ngoài thì đội cứu viện tới bằng trực thăng, Tiểu Cao và mọi người sẽ xử lý ổn thỏa việc này, anh không phải làm gì cả, yên tâm dưỡng thương đi!" Dạ Nghiên Tịch nói xong liền giơ tay cầm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô cũng không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn anh.
Phong Dạ Minh lập tức hài hước đùa một câu: "Cũng may, giữ được gương mặt đẹp trai của anh."
Dạ Nghiên Tịch lập tức bị anh chọc cười: "Lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đùa được!"
Phong Dạ Minh thấy cô cười, anh cũng bật cười: "Duy trì lạc quan, không có gì xấu phải không!"
Dạ Nghiên Tịch ngẫm nghĩ cũng tán đồng gật đầu.
"Em đi gặp viện trưởng sắp xếp đưa anh tới bệnh viện Hoàng Gia điều trị, vết thương của anh cần điều trị chừng một tháng." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau lưng, Phong Dạ Minh thầm rên một tiếng, vết thương sau lưng truyền lại cảm giác đau buốt, vừa nãy ở trước mặt Dạ Nghiên Tịch, anh không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng con người suy cho cùng vẫn có cảm giác, cảm giác đau đớn này không phải người thường có thể nhẫn nại được.
Có điều anh không biểu hiện ra trước mặt Dạ Nghiên Tịch, vì điều anh không muốn thấy nhất chính là cô đau lòng vì anh.
Anh biết, anh đau, cô nhìn thấy sẽ càng đau hơn.
Dạ Nghiên Tịch sau khi thảo luận xong với bác sĩ, buổi chiều liền có xe riêng đưa tới sân bay, một chiếc máy bay tư nhân đã đợi sẵn ở đó.
Máy bay do Dạ Lương Thành một tay sắp xếp.
Dọc đường đi thời gian Phong Dạ Minh ngủ khá dài, máy bay bay rất êm, thuận lợi tới thành phố A, có xe riêng đưa tới bệnh viện Hoàng Gia.
Phong Dạ Minh được bố trí vào phòng bệnh vip, một phòng bệnh kiểu căn hộ, từ hôm nay, Dạ Nghiên Tịch quyết định ở đây chăm sóc anh, không đi đâu cả.