Âu Dương Bộ Vinh thật sự rất tức giận, đặc biệt là vì tuổi ông đã lớn, lực bất tòng tâm, ông không muốn giao đống hỗn độn lại cho con gái, ông ấy hy vọng trong lúc bản thân còn có năng lự, ông sẽ ổn định sự phát triển của công ty thay cho con gái, sau này nó cũng không cần vất vả như thế nữa.
"Tiểu Duyệt, có phải con đã biết rồi không?" Âu Dương Bộ Vinh ngẩng đầu nhìn cô.
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu: "Lúc nãy ngoài cửa ra vào con đã nghe thấy rồi, công ty Ngạo Uy luôn nhìn chằm chằm vào Tập đoàn Khả Mông, muốn thừa cơ cướp đơn hàng trong tay chúng ta.
"Không tồi, với giao tình nhiều năm của ba và tổng tài Khả Mông và các cổ đông khác, theo lý mà nói chuyện này sẽ không dễ dàng đâu, nhưng báo giá đợt này của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, bên phía Khả Mông cảm thấy chúng ta đề ra giá cao hơn thực tế, nên lần này họ muốn ép giá."
"Vì thế tổng tài Khả Mông cũng muốn lợi dụng công ty Ngạo Uy, vừa muốn lấy được bản báo giá thấp nhất trong tay chúng ta, vừa phát triển công ty Ngạo Uy thành công ty cung cấp hàng thứ hai phải không? Ông ta đang uy hiếp chúng ta."
"Con phân tích rất đúng, đây chính là mục đích của tổng tài Khả Mông, bây giờ ông ta cứ kéo dài không ký là vì muốn đợi chúng ta qua đó đàm phán."
Nhưng giá cả của chúng ta là mức giá hợp lý nhất rồi, nếu còn ép giá nữa thì công ty của chúng ta sẽ rơi vào nguy cơ nợ nần, thậm chí phải cắt giảm nhân viên."
Âu Dương Bộ Vinh gật đầu: "Không sai, vì thế chúng ta không thể đồng ý ép giá, nhưng bắt buộc phải tìm được cách giải quyết khác, dù sao chúng ta là nhà cung cấp lâu năm của họ, họ cũng không dám tùy tiện vứt bỏ chúng ta rồi đi tìm một bên cung cấp hàng mới đâu."
"Ba ăn cơm trước đi! Tiến Tứ đang ở dưới lầu đợi con, hay ba đi ăn cơm với chúng con nhé?" Âu Dương Mộng Duyệt hy vọng trong lúc cha cô đang lo lắng vì công ty thì vẫn có thể ăn cơm đúng giờ.
"Ba không đi đâu, con đi đi! Ba sẽ ăn một chút ở căn tin, buổi chiều còn phải họp nữa."
"Vâng! Vậy con sẽ về sớm một chút, cùng tham gia cuộc họp với ba."
Âu Dương Mộng Duyệt bước ra khỏi văn vòng của cha mình, tâm trạng của cô khá nặng nề, cô nhìn thời gian, đã qua 10 phút rồi, bây giờ đang là 17 phút, chắc anh ấy đang rất nôn nóng rồi nhỉ!
Âu Dương Mộng Duyêt vội vàng đi ra cửa sảnh lớn, nhìn chiếc xe màu đen đang đậu ở nơi không xa, cô mỉm cười bước đến.
Kéo cửa xe, cô cảm thấy áy náy, nhìn Quý Thiên Tứ đang ngồi ở vị trí ghế lái: "Để anh phải đợi lâu rồi."
Quý Thiên Tứ mỉm cười, lắc đầu: "Không sao!"
"Công ty xảy ra chút vấn đề, lúc nãy em phải trò chuyện với ba em một lát." Âu Dương Mộng Duyệt ngồi xuống liền nói.
Quý Thiên Tứ nhìn cô với ánh mắt lo lắng: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Âu Dương Mộng Duyệt kể lại tình hình của công ty, Quý Thiên Tứ cau mày, thương trường cạnh tranh vốn luôn rất tàn khốc, chuyện giống như thế này rất thường xảy ra.
"Vậy ba em đã có cách xử lý chưa?"
"Lần này ba em rất tức giận, tất nhiên chuyện cũng nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cộng thêm việc công ty Ngạo Uy lại bất chấp đưa cho công ty Khả Mông một mức báo giá quá thấp, khiến họ thấy dao động." Trong ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt lại lóe lên vẻ suy tính, vào lúc này, biết đo lường lòng người cũng là một việc rất tốt.
Nhưng công ty Khả Mông dám mạo hiểm dùng một nhà cung cấp mới ư? Âu Dương Mộng Duyệt từng có duyên gặp gỡ tổng tài kia vài lần, ông ta là một người rất thận trọng, với tính cách đó, e rằng sẽ không đổi nhà cung cấp dễ dàng như thế đâu, nhưng cũng có một nửa khả năng là điều kiện của công ty Khả Mông đưa ra cực kỳ hấp dẫn, nói không chừng sẽ làm lung lay suy nghĩ của anh ta.
Bởi vì chuyện này, mà trong lúc ăn cơm, Âu Dương Mộng Duyệt đều rơi vào trạng thái thất thần, Quý Thiên Tứ ở đối diện, nhìn dáng vẻ nhăn mặt chau mày của cô, cả khuôn mặt nhỏ trông vô cùng nghiêm túc, khiến anh thấy rất đau lòng.
Với độ tuổi hiện nay của cô, không nên phải lo lắng về những việc này, nếu tương lai gánh nặng cả công ty đều rơi trên vai cô, có phải mỗi ngày cô đều im lặng không còn nở nụ cười như thế nữa không?
Quý Thiên Tứ gắp một ít thức ăn vào đĩa của Âu Dương Mộng Duyệt, Âu Dương Mộng Duyệt bừng tỉnh, cô mỉm cười: "Xin lỗi, em lại thờ ơ với anh rồi."
"Không sao! Em nghĩ ra cách gì chưa?"
"Em nghĩ, nếu mà không được, em sẽ đi nói chuyện trực tiếp với tổng tài Tập đoàn Khả Mông!"
"Anh nghĩ ông ta chắc sẽ không nói chuyện với em đâu, ông ta muốn nói chuyện với ba em, ông ta muốn nói chuyện với một người có thể quyết định giá cả."
"Giá không thể nào ép xuống thấp hơn được nữa, nếu không sau này muốn tăng lên sẽ rất khó khăn, vả lại sẽ ảnh hưởng đến tiêu chuẩn của cả ngành." Ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt lấp lánh kiên định.
Quý Thiên Tứ mỉm cười, anh thật sự rất yêu thích biểu cảm này của cô, nhưng cũng thấy rất đau lòng.
"Được rồi, không nghĩ nữa, chiều nay em về công ty họp, xem thử ý của ba. Còn anh, chiều nay đi đâu?"
"Có thể anh sẽ đi gặp một người bạn cũ."
Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt lóe lên vẻ thăm dò: "Ồ! Nam hay nữ vậy? Trẻ không?"
Quý Thiên Tứ thấy cô lén ghen, anh trả lời vô cùng chắc chắn: "Là đàn ông, hơn 50 tuổi! Cũng đã lâu rồi chưa gặp lại."
Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười rũ mắt xuống, thấy hài lòng.
Bước ra khỏi nhà hàng, Âu Dương Mộng Duyệt chạy thẳng về công ty, Quý Thiên Tứ đưa cô đến cửa, cô liền xuống xe, vẫy tay với anh. "Hẹn tối nay nhé."
"Được." Quý Thiên Tứ gật đầu, sau khi thấy cô đã bước vào sảnh công ty, anh liền gọi vào một số điện thoại, anh chào một câu với người đàn ông ở đầu dây bên kia: "Hi, tổng tài Komon, tôi là Quý Thiên Tứ, buổi chiều có thời gian chứ?"
"Ồ! Sao cậu Quý lại có thời gian rảnh tìm tôi thế này?"
"Phương án ông đề nghị lần trước, tôi cảm thấy tôi có thể suy nghĩ lại."
"Nhưng chẳng phải cậu không có hứng thú với công ty của chúng tôi sao?"
"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn chỗ để đàm phán thêm, hy vọng có thể gặp mặt ông lần nữa."
"Được! 2:30 giờ chiều này, tôi đợi cậu trong văn phòng."
Quý Thiên Tứ cúp máy, ánh mắt tóe lên tia sáng phức tạp, chuyện của nhà Âu Dương, cho dù họ có thể nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa, nhưng anh lại không hy vọng Âu Dương Mộng Duyệt quá lo lắng, vì thế anh không thể ngồi yên không lo được.
Nếu thật sự phải tổn thất lợi ích của một bên, vậy thì hãy để anh đứng ra gánh chịu sự tổn thất này đi! Doanh thu những năm gần đây của công ty anh không tồi, anh có thể chịu đựng được lần tổn thất đó.
Nhưng tổng tài Khả Mông là một người rất thích chiếm lợi của người khác, vì thế Quý Thiên Tứ phải chủ động đứng ra tấn công chiếm quyền chủ đạo.
Âu Dương Mộng Duyệt chạy vội vào phòng họp của cha mình, trong phòng họp, tất cả các quản lý cấp cao tham gia vào hạng mục này đều có mặt, do sự tồn tại của việc rõ rỉ cơ mật công ty, nên sự việc rơi vào trạng thái khá phức tạp, Âu Dương Bộ Vinh không những phải giải quyết chuyện lần này, mà còn phải tìm ra cái người bán đứng công ty kia.
Nếu không, một khi loại người này vẫn còn ở lại, sau này sẽ gây ra tổn thất rất lớn đối với công ty, không những thế, Âu Dương Bộ Vinh còn lo lắng chuyện Âu Dương Mộng Duyệt sẽ tiếp quản công ty sau này.