Xe dựng lại ở trước cửa căn biệt thự, Trình Ly Nguyệt vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, chạy vào trong sân, nhìn thấy ba đức nhỏ đang ngồi trên mặt đất, ba cái đầu nhỏ bé chụm lại, không biết đang làm gì.
Cô bước tới cũng không phát hiện ra. Trình Ly Nguyệt bật cười, không hề buồn bã vì con không ra đón.
"Tiểu Trạch, Đậu Đậu, Tiểu Tuấn, các con đang làm gì vậy?"
Ba cái đầu nhỏ lập tức ngẩng lên, Trình Vũ Trạch cười tít mắt nói: "Mami, mẹ về rồi sao, mau lại đây xem, chúng con có bạn mới."
Trình Ly Nguyệt hiếu kì bước lại gần mới nhìn thấy một con chó bulldog nhỏ đang nằm trong giỏ, mình béo núc ních, là một chú chỏ chừng một hai tháng tuổi!
"Các con nhặt nó ở đâu về vậy?" Trình Ly Nguyệt tưởng ba đứa nhỏ ôm trộm chó nhà hàng xóm về.
"Không đâu dì, là có người cho con chúng con nuôi, bây giờ nó là thành viên mới của gia đình ta, nó tên là Màn Thầu."
Trình Ly Nguyệt không biết nói gì, tới tên cũng đã đặt cả rồi, có điều thấy cho con bị mấy đứa nhóc vuốt ve tới sắp ngủ, Trình Ly Nguyệt bất giác nảy sinh tình thương: "Bà cho các con nuôi không?"
"Vâng! Bà nói để chúng con nuôi, nó còn nhỏ lắm! Chúng con sẽ chăm sóc nó cẩn thận." Đậu Đậu nghiêm túc nói.
Cung Dạ Tiêu bước tới, nhìn con chó nhỏ trong giỏ, lại nhìn vẻ mặt tràn ngập tình thương của ba đứa bé, anh và Trình Ly Nguyệt nhìn nhau mỉm cười.
Lúc này, vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu ở bên ngoài sân gọi anh: "Ông chủ, có điện thoại."
Giờ Cung Dạ Tiêu mới phát hiện ra điện thoại của mình vẫn quên chưa mở máy, anh bước ra ngoài sân, đưa tay cầm lấy điện thoại đặt bên tai: "Alo."
"Anh định chơi trò mất tích với ông có phải không?" Giọng nói giận dữ của ông Cung vọng ra.
Cung Dạ Tiêu bước ra khỏi sân, kéo cửa sau của xe và bước vào, khẽ cười nói: "Ông có chuyện gì vậy?"
"Ông còn làm sao nữa? Ông sắp bị anh làm cho tức chết rồi đây." Ông Cung đầu dây bên kia rất tức giận.
Cung Dạ Tiêu bên này vẫn mỉm cười an ủi: "Ông, đừng giận nữa, có gì từ từ nói."
"Ông hỏi coi, con nói con đi công tác, có phải ở nước ngoài với Trình Ly Nguyệt không? Con không những cùng cô ta đi nhận thưởng lại còn dùng mười triệu usd để mua sợi dây chuyền cô ta thiết kế, con hãy nhìn xem con đã làm những việc gì."
Cung Dạ Tiêu sắc mặt sa sầm, giọng nói không vui: "Ai nói với ông?"
"Không cần biết ai nói với ông, việc của con không thể nào giấu ông được đâu." Ông Cung nói.
"Con biết là Hoắc Yên Nhiên nói, ông, con không thích cô ta." Cung Dạ Tiêu nói rõ ràng, không đợi ông nói gì, anh tiếp tục lạnh nhạt nói: "Sau này đừng để cô ta tới nhà họ Cung nữa."
Ông Cung đầu giây bên kia sững sờ vài giây: "Yên Nhiên có gì không tốt chứ?"
"Chỉ vì tính nói bừa bãi sau lưng người khác của cô ta con đã không thích rồi." Cung Dạ Tiêu tỏ ra rất phản cảm.
"Hừm, bây giờ trong mắt con ngoài Trình Ly Nguyệt ra thì làm gì còn nhìn thấy người phụ nữ nào khác nữa chứ?" Ông Cung giận dữ trách mốc.
Cung Dạ Tiêu bật cười: "Ông nói đúng rồi, ngoài cô ấy ra, con thực sự không để mắt tới người phụ nữ nào khác?"
"Con.. tiểu tử thối muốn làm ông tức chết có phải không?" Ông Cung tuy cách điện thoại nhưng cũng rất muốn đánh anh.
Cung Dạ Tiêu nhíu mày: "Ông, ông sẽ trường sinh trăm tuổi, hơn nữa ông không muốn nhìn thấy đứa con thứ hai, thứ ba của con sao?"
"Con nói linh tinh gì thế?" Ông Cung nổi giận đùng đùng.
"Con chuẩn bị cùng Ly Nguyệt sinh thêm hai đứa nữa." Cung Dạ Tiêu nói.
Đầu dây bên kia, ông Cung tức không nói lên lời: "Con... con mau về đây cho ông, dẫn cả Tiểu Trạch về."
"Ông, bây giờ Tiểu Trạch đang ở nhà dì của Ly Nguyệt, tạm thời nó sẽ không về nước."
"Dạ Tiêu, ông ra lệnh cho con, trước bữa tối ngày mốt con phải dẫn Tiểu Trạch vệ, nếu không, hừ, con biết hậu quả là gì rồi đó." Đầu bên kia ông Cung nói xong liền ngắt điện thoại.
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, rốt cuộc Hoắc Yên Nhiên đã nói xấu gì Trình Ly Nguyệt với ông? Khiến ông bắt phải dẫn Tiểu Trạch về nhà họ Cung bằng được?
Nhưng suy cho cùng với tâm cơ của cô ta, tuyệt đối sẽ không thể nói điều gì tốt đẹp, người phụ nữ này, xem ra anh phải cảnh cáo cô ta mới được.
Trình Ly Nguyệt vô cùng nhạy cảm, khi Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại đi vào trong xe là cô biết cuộc điện thoại này anh muốn tránh mặt cô để nghe, chắc chắn là của nhà họ Cung, có lẽ là của ông anh.
Khi Cung Dạ Tiêu bước xuống xe, cô lo lắng nhìn anh, khi anh lại gần cô liền hỏi: "Điện thoại của ông anh sao?"
"Ừ!"
"Ông nói gì vậy?"
"Không có gì."
"Đừng giấu em, cứ nói em nghe." Trình Ly Nguyệt không muốn anh giấu giếm.
"Ông muốn ngày mốt anh dẫn Tiểu Trạch về nhà họ Cung." Cung Dạ Tiêu đành phải nói thật.
"Vậy anh sẽ dẫn con về chứ?" Trình Ly Nguyệt đau khổ, cô không muốn anh phải khó xử ở nhà họ Cung.
"Nếu như em không muốn anh sẽ không dẫn con về." Cung Dạ Tiêu nhìn vào mắt cô, cẩn trọng trả lời.
Vì việc của con quá nhạy cảm, lúc nào cũng có thể khiến cô mất bình tĩnh.
Nhưng sau lần này, Trình Ly Nguyệt rất tin anh, vì thế nói tới vấn đề này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Anh hãy dẫn con về ăn một bữa cơm." Trình Ly Nguyệt mím môi trả lời.
"Nếu em không đồng ý thì cứ để con ở đây." Cung Dạ Tiêu không muốn ép buộc cô trả lời.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt toát lên lòng tin với anh: "Em tin anh sẽ không cướp con đi, vì thế em cũng không muốn anh và ông anh mâu thuẫn vì em, tối nay chúng ta sẽ về nước."
Cung Dạ Tiêu trong lòng vô cùng xúc động, anh bất chấp thời gian địa điểm, vươn tay ôm chặt cô vào lòng. Khi Trình Ly Nguyệt kịp phản ứng thì đã dựa sát vào ngực anh, cô hơi bối rối đẩy anh ra: "Đừng như vậy."
Ba cậu nhóc đều đang mải miết nhìn chó con, không phát hiện ra.
Trình Ly Nguyệt đẩy anh ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của anh, cô chớp mắt hỏi: "Anh cười gì?"
"Không có gì khiến anh vui hơn là em tin tưởng anh." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, nụ cười quyến rũ, cuối cùng cô cũng chịu tin tưởng anh.
"Hi vọng em không tin nhầm người." Trình Ly Nguyệt nghiêm túc trả lời một câu.
"Tin anh đi, em không sai đâu." Cung Dạ Tiêu khẳng định.
Máy bay chín giờ cất cánh, họ ở lại ăn một bữa tối, cậu nhóc nghe nói phải về nước tức là cậu sẽ phải chia tay với bạn mình và chú chó con, tâm trạng lập tức buồn bã hẳn.
Tuy nhiên cậu nhóc cũng không thể rời xa cha mẹ, vì thế trước khi đi cậu nhóc khóc một trận, khi được bế, hai mắt vẫn rưng rưng.
Sau khi máy bay cất cánh, cậu nhóc ngoan ngoãn nằm ngủ, và giấc ngủ này chắc chắn sẽ ngủ tới khi hạ cánh
Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa, nhìn con trai đang đắp chăn ngủ, mí mắt cũng sụp xuống liên tục.
"Em cũng đi ngủ đi!" Cung Dạ Tiêu nói với cô.
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Em không ngủ."
"Anh sẽ trông con."
Tình Ly Nguyệt nằm sấp ở bên cạnh nói: "Em nằm một lát, Tiểu Trạch dậy hãy gọi em."